Tạ Trường Tịch không nói chuyện.
Chàng nhìn đôi mắt trong trẻo của nàng, trong một chớp mắt lại nhớ đến năm đó lần đầu tiên gặp sư tỷ nàng, Hồ Miên.
Ngày đó nàng rất căng thẳng, Hồ Miên vừa xuất hiện, nàng đã che ở trước mặt chàng, cảnh cáo đối phương: “Ta cho tỷ biết chớ làm loạn. Cho dù đẹp cũng không thể sờ.”
Hồ Miên nghe vậy, chớp chớp đôi mắt diễm lệ dường như có chút tủi thân: “Vậy... Ta đây uống một chén cùng hắn được không?”
“Không được!” Hoa Hướng Vãn từ chối luôn: “Tỷ chỉ có thể trò chuyện với chàng.”
“Vậy...”
“Nói chuyện cách ta!”
Nghe vậy, Hồ Miên hơi nghẹn. Một lát sau, nàng ấy như mất hứng, khoát tay áo nói: “Được rồi! Được rồi! Đi ăn cơm, ta mới không chọc hắn làm gì. Không phải là chỉ hơi dễ nhìn à? Có gì đặc biệt hơn người.”
Nói xong, Hồ Miên lắc mông rời đi. Tạ Trường Tịch và Hoa Hướng Vãn đi ở phía sau Hồ Miên. Tạ Trường Tịch chần chờ trong chốc lát, mới nhắc nhở: “Nàng nói chuyện như vậy với sư tỷ của nàng. Có lẽ nàng ấy sẽ mất hứng.”
“Tỷ ấy cao hứng, ta đây sẽ không cao hứng.”
Hoa Hướng Vãn trả lời ngay. Tạ Trường Tịch không hiểu: “Vì sao?”
“Ta để chàng ở trong lòng, không ai được nhúng chàm.” Hoa Hướng Vãn liếc chàng một cái: “Sư tỷ cũng không được.”
Để ở trong lòng, cho nên ai cũng không thể nhúng chàm.
Chàng biết đó là quá khứ, là 200 năm trước.
Thế nhưng chàng lại mơ hồ có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-tam-thien-son/2385128/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.