Hoa Hướng Vãn nghe lời này, cụp mi nhìn về phía trường kiếm trong tay. Đây không phải là Vấn Tâm Kiếm, là thanh kiếm mà nàng tiện tay cho chàng.
Nàng không nói ra nổi là cảm nhận gì.
Không biết vì sao chỉ cảm thấy những lời Ngọc Sinh nói làm gợn sóng xao đ0ng trong lòng nàng thoáng chốc bình ổn lại.
Những lời này làm gợi lên hồi ức, trêu chọc đến nỗi đau, lại cũng giống như bị người ta dùng một đôi tay dịu dàng mơn tr0n, nhẹ nhàng mở ra, chảy về phía nọ.
Nàng cúi đầu nhìn kiếm của chàng. Qua lúc lâu, nàng mới bình phục tâm tình.
Nàng cười ngẩng đầu: “Chàng không phải đến tìm ta. Chàng đến tìm Vực Linh. Tạ Đạo quân,” Hoa Hướng Vãn đẩy kiếm về trong tay chàng: “ngay cả ta là hạng người gì, chàng cũng không rõ ràng, nói cái này không có ý nghĩa gì.”
“Ta...”
“200 năm.” Hoa Hướng Vãn ngắt lời của chàng: “Hoa Hướng Vãn trong lòng chàng chỉ là chấp niệm trong quá khứ của chàng. Cảm ơn chàng đã an ủi.” Hoa Hướng Vãn cười rộ lên: “Lòng ta khắc ghi. Đi thôi, nhanh xuống núi. Ôn Dung chẳng mấy sẽ tới tìm chúng ta.”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Nàng mới nói xong câu này, một khí tức đại năng từ phía trên đè xu0ng.
Tạ Trường Tịch kéo tay nàng qua, ôm nàng nhảy lên một cái.
Mặt đất bọn họ đứng ầm ầm sụp xuống. Hoa Hướng Vãn ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một khuôn mặt lớn xuất hiện trên. Mặt người này như bị tầng mây bảo bọc, điên cuồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-tam-thien-son/2385124/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.