Nhiếp Hi không trả lời, vững vàng giữ lấy y. Máu trên tay Nhiếp Cảnh nhỏ xuống từng giọt, Nhiếp Hi nhìn thấy, con ngươi hơi co rút lại, hồi lâu mới nói: “Tự tổn hại thế này… Ngươi điên rồi?”
Không biết là vì dược lực của Hoá Công Tán vẫn còn hay nguyên nhân khác, đầu Nhiếp Cảnh có chút choáng váng, nhìn ra ngoài thế giới thấy tất cả đều mơ hồ bồng bềnh, chỉ còn ngọn lửa nóng rực của địa ngục đang thiêu đốt trái tim y.
“Ta điên rồi sao?” Y không nhịn được mà thì thào tự hỏi một tiếng, chợt cười to lên: “Đúng vậy, đã sớm điên rồi! Nhiếp Hi, mười năm trước, lúc ngươi nói hoa mai không bằng Nhiếp đại lang, ta liền điên rồi!”
Nhiếp Hi không nhịn được run run một chút, lẩm bẩm nói: “Hoa mai không bằng Nhiếp đại lang… Ngươi vẫn còn nhớ…” Sương mù dày đặc trong mắt hắn xẹt qua một tia hoảng hốt, sau đó bị hung hăng đè xuống. Thân thể hắn hơi lung lay, hai tay lạnh như băng càng chảy nhiều mồ hôi hơn, giống như một đôi kềm sắt không có sức sống, hung hăng giữ lấy Nhiếp Cảnh.
Nhiếp Cảnh cực hận ánh mắt mờ mịt bạc tình của hắn, cảm thấy máu trong ***g ngực đều trở nên thê lương điên cuồng, cái gì là nhẫn nại kiềm chế, đạo làm đế vương, đều quẳng lên chín tầng mây hết, cắn răng nghiến lợi nói: “Thật buồn cười phải không? Nhiều năm như vậy… ta… vẫn luôn điên đấy… Cười đi! Cười đi! Ta —— ta ——“
Trước mắt tối sầm lại, miệng y bỗng nhiên bị đôi môi lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-tai-thien-ha/2130000/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.