Sau ba ngày, cuối cũng Nhiếp Hi cũng tỉnh lại.
Đầu tiên Nhiếp Cảnh thấy lông mi hắn rung rung, trong bụng không nhịn nổi mà giật nảy, tiếp theo liền thấy đôi mắt hắn từ từ mở ra.
Nhãn thần vẫn mờ mịt giống như mang theo một lớp sương mù như cũ, nhưng ánh mắt có hơi tập trung lại một chút, lộ ra thần thái.
Trong lòng Nhiếp Cảnh kinh hoàng một trận.
Nhiếp Hi lần nữa thấy được thế giới này, người đầu tiên trong mắt hắn, là Nhiếp Cảnh, mà không phải bất cứ kẻ nào khác… Đây là ân huệ lão thiên ban cho hay sao?
Hai huynh đệ lẳng lặng đối diện nhau, ai cũng không chịu để đối phương đoán được ý nghĩ của mình, ai cũng không thể đoán được tâm tư của đối phương.
Nhiếp Hi chăm chú nhìn Nhiếp Cảnh một hồi, lẳng lặng cười: “Quả nhiên là ngươi, ca ca. Ta vốn hy vọng đã đoán sai.” Hắn cười một tiếng, khoé miệng liền có một vài tia máu, nhưng Nhiếp Hi bình tĩnh như thường, tiện tay lau sạch, ngồi dậy vận động gân cốt.
Nhiếp Cảnh nghe câu “vốn hy vọng đã đoán sai”, không nhịn được lại lung lay một chút, chậm rãi hỏi: “Ngươi vốn hy vọng thế sao? Đã đoán sai thì thế nào?”
Nhưng Nhiếp Hi chỉ cười cười, không trả lời, nhãn thần vẫn còn như hơi say mang theo một tầng hơi nước. Nhiếp Cảnh cảm thấy, cho dù hắn rất để tâm nhìn cái gì đó, cũng khiến người ta cảm thấy không yên lòng xa cách. Có lẽ mấy lần bị trúng kịch độc nghiêm trọng làm hư hại thị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-tai-thien-ha/2129996/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.