“Ân.” Cận Như Thiết thều thào lên tiếng đáp.
Nhiếp Hi thở phào, liền cười cười: “Cận huynh, kỳ thật trước kia ta muốn kết nghĩa với ngươi, đó là cố ý…”
Giọng nói của Cận Như Thiết vẫn rất bình tĩnh: “Ta biết.”
Nhiếp Hi khẽ nói: “Nhưng nhất định ngươi không biết, bây giờ ta thật sự cảm thấy…” Thời điểm không cần cố ý tô son trát phấn, hắn rất ít khi nói ra tâm sự một cách dứt khoát như thế được, hơi lúng túng, đột nhiên cười: “Tối nay ta tỉnh lại, ta biết ngươi đem y phúc đắp lại cho ta… Khi đó… Rất muốn ngươi chính là ca ca của ta.”
Thanh âm của Cận Như Thiết có chút run rẩy, chậm rãi nói: “Vậy… khụ… ngươi cứ gọi ta là ca ca đi…” Y tựa hồ cũng bị lời của Nhiếp Hi đả động nỗi ưu tư nào đó, ngực nặng nề phập phồng kịch liệt, mỗi lời nói đều vô cùng khó nhọc.
Nhiếp Hi lắc lắc đầu: “Không… Ca ca ta không phải như thế, sớm muộn gì giữa ta và y phải chết một người… Cho nên ta gọi ngươi là Cận huynh.”
Cận Như Thiết không trả lời, đầu nặng trĩu tựa vào vai Nhiếp Hi. Nhiếp Hi chỉ có thể nghe được tiếng hít thở chầm chầm chật vật của y, bỗng nhiên đã cảm thấy mờ mịt, chợt loé lên một suy nghĩ hoang đường.
Nếu quả thật có một ca ca như Cận Như Thiết, cả đời này, có lẽ sẽ rất hạnh phúc phải không?
Tâm trạng của hắn có chút hỗn loạn, bỗng nhiên phát hiện cái gì không đúng, thân thể hơi ngửa ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-tai-thien-ha/2129993/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.