Thiên toàn địa chuyển, liều chết triền miên.
Khoái cảm run rẩy dâng trào lên như gió bão cuốn sạch tất cả. Thân thể hai người vẫn ấm áp ẩm ướt như thế, da kề cận nhau, có lẽ là mồ hôi của Nhiếp Hi, có lẽ là máu tươi của Lâm Nguyên, nói chung không phân biệt ra được.
Cũng không cần phân biệt rõ ràng.
Lâm Nguyên khẽ thở hổn hển, tận lực nhịn xuống thôi thúc muốn ho khan, hai cánh tay nắm chặt lấy Nhiếp Hi, chỉ là không ngừng nói: “Hi… Dán chặt thêm một chút… Hi… Thêm nữa… A…” Nhiếp Hi không thể nhìn thấy ánh mắt của gã, mê cuồng trong bóng tối vô hạn, chỉ có những lời ngọt ngào mơ hồ vỡ vụn kia, và hơi nóng từ thân thể đang run rẩy dưới người làm bạn. Hắn không biết chuyện gì là thật, chuyện gì là hư ảo, vui sướng và đau khổ, dường như chỉ cách nhau một đường kẻ mà thôi.
Lâm Nguyên bị hắn đâm vào hết lần này tới lần khác, càng ảm đảm mê loạn, cũng không khắc chế nổi nữa, vừa mới há miệng, những giọt máu đỏ thẫm rơi tí tách trên mặt Nhiếp Hi. Cả người gã run rẩy kịch liệt một chút, bỗng nhiên sụp xuống, thân thể ngửa ra sau, vô lực treo trên khuỷu tay của Nhiếp Hi.
Trên mặt Nhiếp Hi ươn ướt, chợt ngửi được mùi sắt gỉ, trong lòng cả kinh, bỗng nhiên hiểu đó là thứ gì, bi thương đắng chát một trận, chợt nhớ tới lời trước kia mình nói với Lâm Nguyên.
“Thổ huyết ba lần sẽ chết. Lần thứ ba thổ huyết, ngươi tới tìm ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-tai-thien-ha/2129979/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.