Đêm càng ngày càng khuya, hơi nước trên người Nhiếp Hi không khô, bị sương đêm thấm vào, gió lướt qua càng rét run. Hắn không có nội lực chống lạnh, không nhịn được run cầm cập hai cái. Bỗng nhiên trên tay nặng xuống, có thêm một kiện áo choàng dày nặng nề, chất liệu thô ráp, chỉ dùng vải bố xù xì tầm thường chế thành, nghĩ người kia không phải là dạng người có tiền gì, sử dụng đồ vật cũng không đắt tiền, nhưng để ngăn gió thu cũng đủ dùng.
“Ngươi… Ngươi…” Nhiếp Hi ngạc nhiên nói: “Đa tạ hảo ý của các hạ, nhưng mà, đêm thu như vậy, các hạ cũng sẽ lạnh, xin hãy lấy về đi.” Nói rồi hai tây nâng áo choàng lên, đưa về phía người kia. Hắn từ nhỏ ôn nhã ổn trọng, tuy rằng tình cảnh cực kỳ khó xử, nhưng cấp bậc lễ nghĩa nhất định không thiếu.
Người kia nói: “Cho ngươi. Võ công ta giỏi, không cần thiết.” Thanh âm vẫn khàn khàn như vậy, giống như vũ đao rỉ mài trên vũ khí bằng sắt, thập phần khó nghe. Nhưng Nhiếp Hi nghe được, một hồi không nói ra được tư vị gì. Trong lúc chán nản như thế, được một hán tử xa lạ đưa tặng một kiện áo choàng thô ráp, đó còn hơn vô số những lời ngon tiếng ngọt a dua nịnh bợ ngày thường.
Hắn lẳng lặng phủ thêm áo choàng, nhất thời cũng không biết mở miệng cảm ơn thế nào, suy nghĩ một chút nói: “Vốn không quen biết, các hạ tương trợ như vậy, Nhiếp Hi cảm kích vô cùng. Bây giờ nói gì cũng đều vô dụng, chỉ mong ta sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-tai-thien-ha/2129977/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.