Editor: ChieuNinh
Con người chính là như vậy, muốn sống là một loại thiên tính và bản năng.
Lúc này Lỗ Đạt Mã ăn no, đã không có loại cảm giác như lúc mới vừa thấy hắc báo là bị đói khát, mệt nhọc, sợ hãi, cô độc đè nén mà sinh ra tuyệt vọng. Khi đó nàng cảm thấy đối với nàng mà nói chết là một loại giải thoát. Mà bây giờ, nàng lại không có dũng khí đối mặt với cái chết.
Nhưng mà, có chết hay không, bây giờ không phải do Lỗ Đạt Mã nói là được, cái mạng nhỏ của nàng sống hay chết, hoàn toàn quyết định bởi ở tâm tình của con báo đen trước mắt này.
Lưng Lỗ Đạt Mã cứng còng, sau gáy toát mồ hôi lạnh, cứ như vậy hai mặt nhìn nhau với con báo.
Hắc báo không động, nàng cũng không dám động.
Cuối cùng, vẫn là hắc báo không chịu nổi loại giằng co này, có hành động trước tiên. Nó đưa ra đầu lưỡi màu hồng, mang theo thô ráp như chông, nhẹ nhàng liếm bàn tay của Lỗ Đạt Mã dính dầu mỡ thịt nướng.
Đây là muốn bắt đầu ăn nàng sao? Hay là ăn từ tay, trời ạ, vậy không phải nàng cũng là thức ăn bị ngược sao? Nhưng mà, cái này không phù hợp tập tính của con báo mà, nó nên cắn cổ họng con mồi tới khi không thở được mà chết chứ, thôi, nàng có thể dạy tập tính cho một con báo biết lột da con mồi trước rồi mới ăn sao?
Lỗ Đạt Mã cứ run rẩy rồi run rẩy, ngay cả hô hấp cũng càng ngày càng dồn dập.
Hắc báo liếm tay của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-song-noi-hoang-da/179072/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.