Editor: ChieuNinh
Nhị hàng xóm không thấy có người để đổi đồ, liền không hề tới nữa.
Mà thái độ đại hàng xóm hoàn toàn khác biệt.
Vẫn cố chấp như cũ, rồi sau đó thất vọng rời đi.
Có lúc Lỗ Đạt Mã nằm ở bên cửa sổ nhìn lén cũng nhìn đến không nhẫn tâm. Nàng cảm thấy hình như mình thấy được dấu vết vẻ cô đơn ở trên người của đại hàng xóm.
Rồi sau đó, liên tục hai ngày đại hàng xóm cũng không lại xuất hiện. Cái này làm cho trong lòng của Lỗ Đạt Mã nhẹ nhõm không ít. Dù sao người ta cũng không đắc tội mình, vô duyên vô cớ chỉ vì một câu "chán ghét" của Dạ thì lúc nào cũng sập cửa vào mặt người ta thì không tốt lắm, đúng không?
Hôm nay, Tuyết trở lại vô cùng muộn, Lỗ Đạt Mã và Dạ cũng làm cơm xong, mới nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ của nó về trễ.
Đầu vai tiểu tử trống rỗng, không có mang bất kỳ con mồi nào trở về. Xem ra săn bắt không thuận lợi cho nên mới chậm chạp trở lại.
Lỗ Đạt Mã kéo bàn tay Dạ, trao đổi ánh mắt với hắn, ý bảo một lát Dạ chăm sóc cảm xúc tiểu tử một chút.
Nhìn Tuyết đi đến gần, mới phát hiện, trong tay tiểu tử nắm chặt một sợi dây da thú, đầu kia của sợi dây buộc một con dê quái dị.
Có lẽ Tuyết chính là vì bắt sống mới trở về chậm.
Lỗ Đạt Mã không biết tâm tính đứa bé Tuyết đâu, khi còn bé vẫn ở chung một chỗ với Lỗ Đạt Mã bẫy thỏ nhiều hơn, nó thích bắt vật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-song-noi-hoang-da/1567390/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.