Chương trước
Chương sau
Thiên tài của nhất tâm nhị dụng, cho dù ở trên địa cầu Lăng Vân đều biết có rất nhiều, tinh cầu lớn hơn địa cầu vô số lần này đương nhiên cũng sẽ càng nhiều hơn.
Bởi vậy, Lăng Vân hoàn toàn cho rằng biện pháp này là có khả năng làm được.
Một khi đã có thể ngưng tụ ra kiếm hồn chuyên môn khống chế kiếm nguyên, thì sao lại không thể ngưng tụ ra một đạo nhân hồn có thể khống chế thân thể?
Lấy kiếm hồn khống chế kiếm nguyên, lấy nhân hồn khống chế cơ thể. Đến lúc đó, hắn có thể toàn tâm toàn ý đầu nhập vào tu luyện!
......
Ý tưởng điên cuồng, cũng chỉ có nhân tài điên cuồng mới dám đi thử nghiệm!
......
Sau khi khéo léo bố trí ở cửa tiểu viện một ít cơ quan báo động, Lăng Vân lập tức ngồi xếp bằng xuống, nhắm lại hai mắt, ngưng tụ tinh thần, dần dần đem hai tay chia lìa.
Chẳng qua, tinh thần vốn là một loại ý thức, một loại ý niệm trong đầu! Cho dù là võ giả từng có tu luyện đặc biệt về loại này, nhưng cũng không thể khống chế tuyệt đối ý thức của bản thân!
Tỷ như nói, ngươi không nguyện ý nghĩ một việc nào đó, càng như vậy thì lại càng dễ dàng nghĩ về nó. Mà khống chế tinh thần, bước đầu tiên chính là khống chế lối suy nghĩ của bản thân, ít nhất có thể tự nhiên khống chế mình không suy nghĩ miên man.
Một bước này nói ra thì dễ, nhưng khi bắt đầu làm lại gian nan vô cùng. Nhất là về ý thức, khó khăn lại càng thêm khó khăn. Quan hệ trong lúc đó phảng phất như hai từ thiết cùng "Thiết"!(chú ý cách viết hoa của tác giả)
Ở thời đại viễn cổ, sắt không gọi là thiết, mà là lấy một cái tên khác để gọi. Nếu ngươi đi qua hỏi người viễn cổ một câu, thiết là cái gì? Trong óc hắn tuyệt đối sẽ không xuất hiện loại vật chất này! Mà nếu ngươi tùy tiện tìm một người hiện đại hỏi thiết là cái gì, trong đầu hắn lập tức sẽ hiện ra loại vật phẩm này.
Một lần tu luyện này của Lăng Vân kéo dài suốt bảy ngày!
Nhưng ở bảy ngày này, ngoại trừ quyền khống chế tinh thần của mình tăng lên một ít, còn lại căn bản là không đạt được thành quả gì lớn.
Khi toàn bộ tinh thần của Lăng Vân tập trung vào việc tu luyện ngưng kết kiếm hồn, hắn vẫn duy trì động tác châm một chén trà. Rất lâu sau, đến khi lần tu luyện này tạm thời kết thúc, nhớ ra mình vẫn còn đang châm trà thì nước trà sớm đã không còn, hiển nhiên đã qua một khoảng thời gian rất lâu.
Mà nếu toàn bộ tinh thần hắn tập trung vào việc châm trà, duy trì sự hài hòa của nước trà và chén trà thì lại phát hiện, không biết khi nào thì cái loại có ý thức tu luyện này đã dừng lại.
Bảy ngày, Lăng Vân không hề đạt được thành quả lớn nào.
Nhíu mày lại, trong lòng hắn hiểu rất rõ, đây chỉ sợ lại là một nhiệm vụ cực kỳ gian nan, không kém hơn chút nào so với việc ngưng tụ kiếm hồn. Hơn nữa, bởi vì có sự bất đồng so với ngưng tụ kiếm hồn, lần ngưng tụ này chưa từng có bất cứ kinh nghiệm thành công nào nên hắn có thể nói là đi tới một con đường hoàn hoàn thuộc về lý luận. Nếu tiêu phí vô số thời gian vào việc này, cuối cùng lại đi vào trong một ngõ cụt, đến lúc đó......Hối hận cũng không kịp.
Tựa như một ít tu thần giả ngây thơ, ngay cả mình cũng không thể xác định thế giới này đến tột cùng có Thần hay không, chỉ đành phải dựa vào sự tu luyện của bản thân để có thể biết, sự gian nan có thể tưởng tượng lớn đến mức nào.
Lăng Vân đang muốn tiếp tục tu luyện, lại bỗng nhiên nhíu nhíu mày, nhìn thẳng về phía ngoài cửa.
Không lâu lắm thì ngoài cửa tiện truyền đến một tiếng thanh thúy của một vị nữ tử, trong giọng nói lộ vẻ kinh ngạc: "Lăng Vân các hạ quả là danh bất hư truyền, tiểu nữ chưa vào cửa liền bị phát giác, Tuyết Hạ bội phục."
Lăng Vân đối với cái gọi là Thiên Địa Nhân bảng này cũng không biết, cho nên khi vị cường giả Tuyết Hạ được bài danh thứ tám trên Địa Bảng này nói ra tục danh thì ngay cả chút ý tứ khách sáo cũng không có. Chẳng qua, đối phương có thể nhận thấy được mình đã phát hiện ra nàng, chứng tỏ nàng cũng có chút bản lãnh.
Người trên Địa Bảng, cũng không chỉ là hư danh!
"A a, Lăng Vân các hạ chẳng lẽ định đóng cửa không ra sao? Đây cũng không phải là cách tiếp đãi một vị khách a."
Bảy ngày không có gì thu hoạch, nhưng cũng không đại biểu Lăng Vân sẽ buông tha.
Hắn lại nhắm mắt, tiến vào tu luyện.
Nhận thấy được hơi thở của Lăng Vân đang dần tiến vào tu luyện, Tuyết Hạ ở ngoài cửa có chút bất đắc dĩ!
Nàng đường đường là cao thủ thứ tám trên Địa Bảng, tự mình tiến đến bái phỏng nhân vật đứng thứ mười, lại bị người ta không để ý, điều này làm cho nàng cảm giác rất quái dị!
Nhưng cũng chỉ là quái dị mà thôi, nàng không giống như những người tự cho mình là cao quý, có chút thực lực liền không đem bất luận kẻ nào để vào mắt. Ngược lại, Lăng Vân không để ý đến ngoại giới, toàn tâm tu luyện lại khiến nàng thập phần bội phục. Thấy hắn, nàng tự nhiên nhớ tới ba người đứng đầu trên Địa Bảng......
"Bọn người kia...... không nói đến thiên phú khiến kẻ khác phải đố kị, hết lần này tới lần khác còn có xuất thân hiển hách cùng công pháp cao cấp. Những ưu thế này như vậy là đã đủ rồi, không ngờ hết lần này tới lần khác còn liều mạng tu luyện...... Ai, nếu như Lăng Vân lại duy trì thiên phú như vậy, thực lực đột nhiên tăng mạnh lên, chỉ sợ không đến vài năm, cái tên ta sẽ lại đi xuống." Trong lòng Tuyết Hạ rất buồn bực.
Cô gái cùng đến với nàng cũng rất bất mãn, nói: "Tiểu tử này lộ ra thái độ kiểu gì vậy? Tỷ tỷ, ngươi chính là đứng hàng thứ tám trên Địa Bảng a, còn cao hơn so với hắn. Nhưng hắn nhìn thấy ngươi, cư nhiên còn dám đùa bỡn, quả thực là không để ngươi vào mắt. Tỷ tỷ, ngươi hãy ra tay, giáo huấn hắn một chút a."
Tuyết Hạ lắc lắc đầu: "Chỉ là một cái bài danh mà thôi! Không chỉ vậy, nghe đồn hắn có thể giết chết một lục giai Đại Kiếm Sư nắm giữ Tất Sát kiếm kĩ. Mặc dù chỉ là nghe đồn, khẳng định là thông qua phương thức đánh lén mới có thể giết chết vị lục giai cường giả kia, nhưng ta tự nhận mình không có loại bản lãnh này. Hơn nữa, không phải hắn ở đây sao? Mấy ngày nay nếu lại có người đến khiêu chiến, ta sẽ đuổi bọn họ đi khiêu chiến hắn, cũng không cần tiểu nha đầu ngươi thay ta chiến đấu." xem tại TruyenFull.vn
"Được nha. Tỷ tỷ, nguyên lai ngươi so với ta lại càng xấu hơn."
"Không cần nói, không cần nói. Ta vừa từ Thương Mãng Sơn trở về, xương cốt cả người như muốn rã rời. Chẳng qua, ta lại bị tiểu tử này kích thích. Vì không để cho những tên gia hỏa phía sau vượt qua, ta quyết định đem thời gian nghỉ ngơi một tháng ngắn lại còn một nửa, đến lúc đó hai người chúng ta lại xuất phát......"
"Không nên a. Ngươi rút ngắn một nửa thời gian nghỉ ngơi thì đâu có liên quan đến ta, cũng đừng khiến ta bị liên lụy vào a."
"Ai kêu ngươi là tỷ muội tốt của ta, hắc hắc!"
......
Nửa tháng sau, ánh mắt Lăng Vân có chút tán loạn tùy ý có thể nhìn thấy, thỉnh thoảng lại bước những bước có chút hỗn loạn, đi qua đi lại ở trong phòng. Chẳng qua, mỗi lần đi vài bước lại ngừng lại, ánh mắt tán loạn của hắn lại hơi chút tập trung...... Ngay sau đó, lại bước đi......
Thời gian tu luyện nửa tháng, Lăng Vân đã có thể trong thời gian ngắn đem cảnh tượng trước mắt, đại khái hình thành một loại tốc kí*, lấy một cỗ ý thức yếu ớt,mỏng manh khống chế thị giác cùng thính giác, khiến trong đầu sinh ra một loại khái niệm mơ hồ đối với hoàn cảnh bên ngoài. Căn cứ vào cỗ ý thức yếu ớt,mỏng manh kia chi phối, dưới trạng thái tu luyện cũng miễn cưỡng có thể đi lên vài bước...... Tiếc nuối duy nhất chính là, bởi vì còn không đủ thuần thục, hiệu quả tu luyện so với toàn bộ tinh thần tập trung, cũng thoáng thấp hơn một chút.
Chẳng qua, trong khoảng thời gian chưa đến một tháng đã có thể làm được loại trình độ này, cũng không hề dễ chút nào.
Cho nên, lấy cỗ ý thức yếu ớt, mỏng manh phân tán ra để khống chế châm trà, nói chuyện với người khác về cuộc sống...... là chuyện rất xa xôi.
Sau nửa tháng, Lăng Vân ngưng việc tiếp tục tu luyện.
Giống với ngưng tụ kiếm hồn, ngưng tụ nhân hồn cũng nhất định không phải là việc một sớm một chiều. Trước mắt, ngoại trừ nhiệm vụ phải gia tăng ngưng tụ nhân hồn thì việc ngưng tụ kiếm hồn, lấy tinh khí thần nuôi dưỡng kiếm hồn, gia tăng kiếm nguyên, hắn đồng dạng cũng không thể lơ là. Bởi vậy, cách duy nhất mà hắn có thể làm chính là dùng hết sức, đem chuyện này dung nhập vào cuộc sống.
Mở cửa phòng, ánh mắt Lăng Vân trong nháy mắt khó có thể khôi phục lại bình thường ngay được. Ngay sau khi khôi phục sự tán loạn kéo dài trong nửa tháng, hắn lấy một loại bước đi cực kì trầm ổn, đi về phía bên ngoài sân.
Hắn còn chưa hoàn toàn đi ra bên ngoài sân, một tiếng cước bộ rất nhỏ lập tức từ cửa truyền đến. Nghe tiếng bước chân, có vẻ là có hai người từ bên ngoài đi vào.
Để ý thức khống chế bản thân, Lăng Vân ngừng cước bộ, bảo trì trạng thái tu luyện đợi mấy người đó đến. Nếu tiếp tục đi xuống, những người này bỗng nhiên xuất hiện, hắn cũng không dám cam đoan ý thức yếu ớt,mỏng manh có thể khống chế thân thể mình trước tiên né tránh.
Còn chưa vào sân, chợt nghe thanh âm một cô gái vang lên: "Tỷ tỷ, ngươi nói thật chứ? Các ngươi định mời hắn cùng đi?"
"Đương nhiên. Tốt xấu gì đó cũng là một vị cao thủ Địa Bảng, hai người cùng ra tay, chúng ta khẳng định có thể càng đi xa hơn. Đi càng xa, có nghĩa lượng linh khí ẩn dấu càng phong phú. Đến lúc đó, tốc độ tu luyện của chúng ta cũng không phải nhanh hơn nhiều sao?"
"Nhưng nếu vạn nhất tu vi hắn không đủ, theo không kịp bước chân của chúng ta thì làm sao?"
"Tiểu nha đầu nhà ngươi, người ta chính là người có thể giết chết lục giai cường giả nắm giữ Tất Sát kiếm kĩ, tuyệt đối mạnh hơn ngươi không chỉ một bậc a."
"Thế vì cái gì mà ngươi không mời cao thủ Địa Bảng khác?"
"Ta rất muốn mời, nhưng ba tên đứng đầu lại xem thường ta. Mà những người khác hoặc là đã có đoàn đội, hoặc là nhiệt tình một cách quá đáng, muốn ta ra nhập trận doanh bọn họ, bán mạng cho bọn họ. Lăng Vân này mặc dù đắc tội thất cấp văn minh, nhưng bối cảnh của hắn chính là một gia tộc quyền thế ở lục cấp văn minh nho nhỏ, cho nên là người thích hợp nhất để lựa chọn."
"Chính là......" Đang lúc nói, nàng đã đi vào sân. Mà khi nàng thấy Lăng Vân đang đứng trong viện, cũng ngẩn người.
"Ách, Lăng Vân các hạ?"
Lăng Vân ngẩng đầu liếc mắt nhìn hai người, trong khoảnh khắc lấy năng lực vừa được huấn luyện ra đem hình ảnh hai người ghi vào trong óc, hình thành một loại ấn tượng mơ hồ.
Đứng thứ tám trên Địa Bảng, Tuyết Hạ hành một lễ với Lăng Vân: "Gặp qua Lăng Vân các hạ."
Cô gái kia lại có chút vô lễ, vì đây là lần đầu tiên nàng thấy vị... nhân vật truyền kỳ danh tiếng khắp đại lục này. Nàng thấy hắn mặc dù tuổi còn rất trẻ, nhưng hai mắt vô thần, thân thể hư nhược*, cước bộ không vững, nào có khí chất của một vị cường giả?
"Tỷ tỷ, vị Lăng Vân tiên sinh này thực sự là người đứng thứ mười trên Địa Bảng, Lăng Vân các hạ sao?"
" Ách......" Tuyết Hạ cũng quái dị nhìn thoáng qua Lăng Vân. Nàng cũng nhịn không được mà hoài nghi, có phải nàng lầm hay không? Phải chăng là xuất hiện một tên gia hỏa trùng tên trùng họ?
Lăng Vân ở trước mặt, thấy thế nào cũng không giống cao thủ...... Hơn nữa càng xem, càng thấy bộ dáng của hắn rất giống với một người không được ngủ đủ......
Lăng Vân cũng không để ý đến hai người bọn họ nói cái gì. Sau khi đầu óc hiện ra vị trí hai người, dưới sự chi phối của ý thức, hắn lại đi ra bên ngoài. Nhìn những bước đi tán loạn của Lăng Vân, Tuyết Hạ vốn cam đoan vị Lăng Vân này là cao thủ rất lợi hại trên Địa Bảng phải xấu hổ không thôi...... Nếu Địa Bảng cao thủ có bộ dáng này, kia......
Bích nhi nghĩ chính mình có tư cách đứng ở vị trí đệ nhất trên Địa Bảng.
------------------------------------------------
*tốc kí: có thể hiểu là ghi chép bằng tốc độ nhanh.
*hư nhược: yếu đuối.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.