Đây là thế giới kỳ lạ, bầu trời trong sáng không mây, nhưng lại bao trùm sự âm u quỷ dị đến lạnh người. Đột nhiên ở một nơi nào đó tại nơi quỷ dị này bất ngờ xuất hiện một vòng sáng, dường như vòng sáng không thuộc về nơi đây, bởi giữa chúng là hai trường phái đối lập hoàn toàn.
Vòng sáng xuất hiện đột ngột rồi xuyên thẳng trời cao, gió bụi mù mịt hệt như đang có tai ương ập tới, nhưng kỳ lạ thay vòng sáng chỉ lóe lên vài hơi thở liền tán đi, mất tăm mất tích.
Vòng sáng tán đi, gió bụi vẫn cuồn cuộn hồi lâu mớt dứt, khi gió bụi lặng dần thì tại trung tâm vòng sáng vừa rồi xuất hiện một thiếu niên, tuổi không lớn lắm, trông khá là tuấn tú, sắc mặt hắn tái nhợt, đột nhiên xuất hiện ở nơi quỷ dị này, nhìn sao cũng không được bình thường cho lắm.
- Đây là đâu?
Thiếu niên ngơ ngác tự hỏi.
- Không phải mình rớt xuống vực sao? không lý nào đây là đáy vực.
Thiếu niên nhíu mày khó hiểu. Hóa ra thiếu niên bất bình thường này chính là Hoa Phong bị đám sơn tặc bức nhảy xuống vực. Quan sát trước mặt Hoa Phong cảm thấy đây chắc chắn không phải đáy vực gì đó, dù phía trước mặt Hoa Phong là ngọn đồi hơi thấp nhưng cũng đủ để hắn nhận biết nơi đây vô cùng rộng lớn.
Hoa Phong nhớ, rõ ràng hắn đã nhảy xuống vực đột nhiên đầu váng mắt hoa đến khi tỉnh lại thì đã xuất hiện ở đây.
- Nơi này thật kỳ quái.
Ngước mắt nhìn khoảng không trên cao, dù ánh mặt trời vẫn chói chang, đặc biệt hơn chẳng có gợn mây nào, nhưng bầu không khí lại vô cùng âm u. Xác định đây không phải đáy vực, mà một thế giới kỳ lạ, Hoa Phong ngồi xuống tại chỗ trị thương. Hắn suy đoán thế giới quỷ dị này nguy hiểm hay không còn chưa biết, trị thương xong rồi tính.
Điều tức một hồi sắc mặt Hoa Phong hồng hào trở lại, thương thế đã hoàn toàn không có chút đáng ngại nào.
- Bây giờ là lúc xem đây là đâu?
Hoa phong lẩm bẩm, hắn quyết định thăm dò nơi bí ẩn quỷ quái này, ngồi một chỗ không phải chuyện tốt. Đứng dậy rời đi, Hoa Phong mới biết nãy giờ chỗ hắn ngồi giống như một khối bê tông, có dạng tròn làm bằng chất liệu gì hắn hoàn toàn mù tịt. Lắc đầu không quá tò mò vì nơi đây cái gì cũng không bình thường.
Hoa Phong dốc sức leo lên ngọn đồi nhỏ trước mặt, khi ánh mắt mới nhỉnh hơn đỉnh đồi một chút xíu, có thể dõi nhìn ra xa, hắn kinh ngạc giật mình suýt chút nữa rơi xuống trở lại.
- Cái này! cái này.
Dụi dụi mắt Hoa Phong lắp bắp. Dùng tay vịn lấy hết sức trèo lên, khi đã đứng thẳng hắc chỉ biết há mồm ngây ngốc.
- Thật nhiều! nhiều đến vô số.
Ngây ra một lát Hoa Phong mới sực hồi tĩnh thốt lên. Bởi vì cảnh tượng hắn đang nhìn thấy quá hãi hùng, phía trước là một mảnh đất bằng phẳng, nhưng nơi đây có vô số binh khí nằm la liệt, còn có nơi chất thành cả một ngọn núi lớn, trải dài bất tận, dù hắn phóng mắt nhìn rất xa cũng không tài nào chạm tới điểm cuối.
Khẽ quét thần thức thăm dò xung quanh, thấy không có gì nguy hiểm Hoa Phong mới chậm rãi tiến lại gần quan sát. Khiến hắn cực độ thất vọng là toàn bộ binh khí nơi đây dường như đã hoàn toàn rỉ sét, mục nát, không thể sử dụng. Vừa đi vừa thả thần thức quan sát, Hoa Phong cảm thấy nơi đây tuy âm u quỷ dị nhưng lại không có chút nguy hiểm nào.
Không buông bỏ đề phòng, nhưng lại bước nhanh hơn, binh khí vô số rải rác la liệt, núi lớn núi nhỏ, tất cả đều là tàn binh. Cứ đi như vậy hơn nữa ngày vẫn không có gì khác biệt trời cũng tối dần, do lo sợ Hoa Phong đành phải dừng lại, kiếm chỗ nghỉ tạm, hành trang đồ đạc không có chẳng có gì lót dạ, bụng đói cồn cào, hắn cố gắng quên đi tập trung hồi tưởng lại trận chiến vừa qua.
- Hình như lúc đó xảy ra dị biến gì đó.
Hoa Phong nhíu mày lục lọi trí nhớ, hắn chắc chắn lúc giao chiến cùng đại trại chủ, bản thân đã lần nữa tiến vào trạng thái huyền diệu, sức chiến đấu tăng vọt, nên mới có thể đối chiến cùng đại trại chủ. Đến khi cảnh giới huyền diệu biến mất hắn mới vội vàng bỏ chạy, kết quả xuất hiện ở đây.
Áp chế mọi tạp niệm Hoa Phong tập trung tinh thần tìn lại cảm giác huyền diệu ấy, vì dường như hắn đã bỏ lỡ mất cái gì từ đó.
Trời càng ngày càng tối, thế giới này vốn chứa đầy quỷ đị bây giờ lại nhuốm lên sắc màu huyền bí. Từng đợt từng đợt gió lạnh tạt vào Hoa Phong đang ngồi tu luyện, bất giác hắn mở mắt sởn cả gai ốc. Hắn không phải là người nhát gan, nhưng nơi đây quả thật quá đáng sợ.
Khủng khiếp hơn nữa xung quanh bắt đầu xuất hiện những tiếng nỉ non mỗi lúc một nhiều. Tiếng nỉ non như ai oán như than trách vang vọng khắp mọi nơi, Hoa Phong tóc tai dựng đứng kinh hãi vạn phần, thậm chí hắn muốn đứng dậy bỏ chạy. Vố. hắn định dùng thiên địa quyết thay đổi hướng gió ngăn cách thanh âm, nhưng tất cả điều vô dụng, cơn gió và những thanh âm kia như thể xoáy thẳng vào linh hồn dù làm thế nào cũng không thể xua đuổi.
Trời càng về khuya những âm thanh ghê rợn lại nhiều thêm vô số, những thanh âm đó như đang chung tay tấu lên một bản nhạc đầy ma quái.
Hoa Phong ngồi im không dám thở mạnh, hắn không dám thả thần thức thăm dò vì sợ bị phát hiện.
...
Một đêm tra tấn tinh thần kinh khủng đã qua đi, đối với Hoa Phong nó dài như một thế kỷ, thần sắc mệt mỏi hắn cố gượng dậy tiếp tục bước đi với hy vọng có thể thoát ra khỏi nơi quỷ dị này. Nữa ngày rất nhanh trôi đi, khiến Hoa Phong tuyệt vọng là thế giới âm u giường bất tận.
Tìm chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi Hoa Phong suy nghĩ nên làm cách nào để thoát khỏi thảm trạng này, bởi theo phán đoán của hắn nơi đây vốn dĩ là vậy không thể có chỗ thoải mái hơn.
- Những tàn binh này năm xưa nhất định không bình thường.
Dường như quyết định điều gì Hoa Phong đứng bật dậy bắt đầu mò tìm trong đám tàn binh với mong muốn tìm được thứ tốt. Ý nghĩ vượt ra ngoài đã bị dập tắt vì nơi đây muốn tìm được lối ra trong nhất thời chẳng khác bắt chó leo thang là mấy. Việc trước mắt nên làm là tìm kiếm thứ tốt còn sót lại trong đám tàn binh vô cùng vô tận.
Tìm tòi lục lọi hết hơn nữa ngày, hắn chẳng tìm được thứ gì tốt hơn ngoài những mẫu sắt vụn. Nhưng khiến hắn mừng rỡ là phía trước trong phạm vi thần thức bất ngờ xuất hiện một hồ nước.
Hoa Phong nhất thời vui sướng chạy như bay lại chỗ đó, đây là một hồ nước hình vuông, diện tích không lớn khoảng năm mưới thước vuông. Quan sát nước trong hồ Hoa Phong nhíu mày, nước trong hồ có màu trắng đục giống như sữa bò rất kỳ quái, đột nhiên hơi nước bốc lên lành lạnh làm Hoa Phong nổi da gà lui nhanh về phía sau.
- Đây là nước gì.
Nội tâm tự hỏi hắn không dám lại gần, bởi nơi đây không có cái gì tốt.
Tâm trạng Hoa Phong đang không được tốt thì đột nhiên ngay nơi hắn mặt đất bỗng rung chuyển dữ dội như thể động đất, nhưng theo Hoa Phong sut đoán chắc hẳn có quái vật sắp xuất hiện. Không chút do dự quay người bỏ chạy chạy được một đoạn hắn cảm nhận được sự chấn động của mặt đất đã hết, con người luôn rất tò mò với những gì mình không biết, Hoa Phong cũng không ngoại lệ, hắn ngoái đầu xem thử là quái vật gì xuất hiện, nhưng vừa trông thấy vật mà bản thân cho rằng đáng sợ đó Hoa Phong liền dừng lại.
Bởi vì xuất hiệm trước mắt hắn không phải quái vật khủnh khiếp gì mà chỉ là một tấm bảng cực lớn được làm bằng đá.
Hít sâu một hơi cố lấy bình tĩnh mạnh dạn tiến lại gần, trên tấm bảng chi chít toàn chữ là chữ, tiến lại sát bên cách khoảng hai thước Hoa Phong mới đọc rõ được nội dung trên bia đá này.
- Mộ binh mật địa. chào người hữu duyên.
Đập vàp mắt hắn là dòng chữ lớn nhất trên tấm bảng, điều đó gíup hắn đại khái hiểu được nơi quỷ quái này là đâu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]