Thấy nội môn đệ tử đều vây quanh Huyền Thiên, Dương Đỉnh Quân tuy rằng bị bỏ qua, trong lòng ngược lại mừng thầm, lập tức vụng trộm ra khỏi sân rộng. 
Hắn cùng với Huyền Thiên còn có đổ ước nên đang tính đánh bài chuồn. 
Bất quá, người khác không có chú ý Dương Đỉnh Quân, nhưng Huyền Thiên chưa từng có ý định bỏ qua. 
- Dương Đỉnh Quân! 
Dương Đỉnh Quân vừa mới động bước chân, Huyền Thiên đã hét lớn một tiếng. 
Thanh âm lấn át tất cả tiếng động lớn xôn xao của mọi người, ánh mắt của nội môn đệ tử theo Huyền Thiên vừa quát đều nhìn Dương Đỉnh Quân. 
Dương Đỉnh Quân nhướng mày, thấy Huyền Thiên phát hiện ý đồ của hắn, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì cho xong. Chạy rồi nói sau. Hắn nhấc chân bỏ chạy, nếu không trên quảng trường nhiều nội môn đệ tử như vậy, bị Huyền Thiên tát cho một cái thì mặt mũi hắn còn để ở đâu? 
Chúng nội môn đệ tử vô cùng kinh ngạc, chẳng biết tại sao Dương Đỉnh Quân nghe Huyền Thiên vừa quát một tiếng thì chuột thấy mèo cụp đuôi chạy mất. 
Bất quá, Huyền Thiên há lại cho hắn đào thoát, thân thể hắn nhún lên, trong chốc lát liền phóng qua trên không chúng nội môn đệ tử rơi xuống đất. Long Hổ Bộ thi triển, thân thể hắn trong chốc lát rơi ra ngoài mấy chục mét, ngăn cản phía trước Dương Đỉnh Quân. 
- Dương Đỉnh Quân, đổ ước còn chưa thực hiện, ngươi muốn trốn hay sao? 
Hai mắt Huyền Thiên trừng lên, hai mắt hắn nhìn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-nghich-thuong-khung/2359525/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.