Hai mắt Long Tử Nghiên sáng ngời nói:
- Muội để lại tờ giấy, chỉ có Vạn bá bá biết rõ muội tới đây, hơn nữa còn biết rõ tên của muội.
- Đi, đi xem!
Huyền Thiên cùng Long Tử Nghiên nhanh chóng đi về phía sơn động, quả nhiên nghe được có người hô to: Tử Nghiên!
- Là Vạn bá bá.
Long Tử Nghiên nghe được thanh âm này lập tức nhận ra chủ nhân của giọng nói.
Hai người không suy nghĩ nhiều, trực tiếp xông vào trong sơn động.
Chỉ thấy một trung niên nhân toàn thân là máu nằm sấp trong sơn động trong miệng khẽ hô Tử Nghiên!
Trung niên nhân này tuổi gần 50, trên mặt có hai vết thương đao kiếm, Huyền Thiên chưa từng gặp qua, cũng không nhận biết.
Nhưng Long Tử Nghiên vừa thấy thì hoa dung thất sắc, sắc mặt đại biến, hét lên bi thiết:
- Vạn bá bá!
Trong lúc nói chuyện, Long Tử Nghiên liền hướng trung niên nhân toàn thân là máu vọt tới.
Huyền Thiên lập tức đề cao cảnh giác đi theo, hai mắt chú ý bên kia sơn động.
Long Tử Nghiên vừa tới bên cạnh trung niên nhân toàn thân là máu thì nhanh chóng từ trong lòng móc ra một chai thuốc, đổ ra mấy viên đan dược sáng long lanh óng ánh. Mỗi một viên đều là Thánh Dược liệu thương huyền giai thượng phẩm cho trung niên nhân ăn.
Ăn đan dược vào, sắc mặt trung niên nhân cũng không thấy khá hơn, nhưng mà ý thức vừa khôi phục một ít, chứng kiến Long Tử Nghiên lập tức cả kinh nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-nghich-thuong-khung/2359366/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.