Lần này, Huyền Thiên cuối cùng cũng là nhận ra được, nói:
- Là ngươi sao?
- Hổ! Hổ!
Hắc sắc ấu hổ hưng phấn mà gật đầu, thấy Huyền Thiên, tựa hồ rất là vui vẻ.
Huyền Thiên mỉm cười, đối với con Hắc Hổ thông linh này, Huyền Thiên cho tới bây giờ không đem "hắn" coi giống như yêu thú bình thường, càng xem như là một bằng hữu. Ngoại trừ không nói ra được ngôn ngữ nhân loại, không có tướng mạo của nhân loại, trí lực cùng con người không có khác nhau quá lớn.
- Ngươi cũng ở Lôi Đình sơn mạch? Xem ra chúng ta thật là có duyên.
Huyền Thiên khẽ cười nói.
Lôi Đình sơn mạch tuy rằng cũng thuộc về một bộ phận của Thú Hoang Sơn Mạch, thế nhưng, lần trước Huyền Thiên gặp phải hắc sắc ấu hổ là ở phụ cận Bắc Mạc Huyền, cách xa nơi này, phải tới hai ba vạn dặm. Có thể gặp lại nhau được, xác thực cũng xem như là duyên phận.
Vì thế, trong lòng Huyền Thiên lại có chút kỳ quái, yêu thú rất ít khi chạy loạn khắp nơi, chính mình sẽ có một địa bàn, như hắc sắc ấu hổ rõ ràng còn chưa có thành niên, đã chạy ra ngoài, ở trong yêu thú phi thường khác loại.
Đang khi nói chuyện, một nữ tử tuyệt sắc bạch y như tuyết hướng tới nơi này đi đến.
Trong tay nàng ôm một con Hắc Miêu có cánh, con Hắc Miêu kia đang híp đôi mắt lại, tựa hồ đối với tất cả đều không thể làm nó nổi lên hứng thú.
Huyền Thiên nhìn nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-nghich-thuong-khung/2359242/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.