Cũng không lâu lắm, cảm giác xuyên thẳng qua hư không biến mất, trong chốc lát Huyền Thiên đạp lên mặt đất, có một loại cảm giác đến nơi đến chốn, thần quang bên cạnh hắn trở nên thánh khiết hơn nữa, nhưng mà không gian nơi này không còn lớn như đại điện.
Trước mặt Huyền Thiên có một pho tượng trắng tinh, hào quang thần thánh dường như là từ pho tượng này phát ra ngoài.
Huyền Thiên bị pho tượng này hấp dẫn đầu tiên, ánh mắt nhìn về phía trước, nhìn chằm chằm vào pho tượng này.
Ah - -
Huyền Thiên hét thảm một tiếng, hai tay che mắt lại.
Trong sát na hắn nhìn vào pho tượng kia, hắn chỉ thấy hào quang lóe lên bao phủ cả thế giới, hào quang kia đâm thẳng vào mắt của hắn, làm đôi mắt của hắn đau đớn.
Qua một hồi lâu Huyền Thiên mới mở to mắt, ánh mắt của hắn lại nhìn thấy pho tượng nữa, nhưng mà thần quang trên pho tượng lại không còn chói mắt nữa.
Nhưng mà ánh mắt nhìn qua pho tượng lại vô cùng mơ hồ, Huyền Thiên còn muốn nhìn gương mặt của pho tượng dài ngắn thế nào, nhưng có giáo huấn vừa rồi hắn không dám nữa.
Trong nội tâm Huyền Thiên rung động không thôi: đây là người nào? Một pho tượng thậm chí ngay cả con mắt nhìn cũng không được!
Trong tích tắc đó Huyền Thiên cảm giác được mình ở trước mặt pho tượng này vô cùng nhỏ bé, không phải nhỏ bé bình thường, so với con kiến nhìn thấy con voi còn nhỏ hơn gấp ngàn vạn lần.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-nghich-thuong-khung/2358419/chuong-707.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.