- Không lâu đợi. . . Không lâu đợi. . . !
- Chỉ cần Tịch Tịch cô nương có thể xuất hiện, chờ bao lâu cũng đáng giá...
Huyền Thiên nhìn đám vương giả thiên tài ngây ra như phỗng hoàn toàn hạ thấp mình trước mặt Yến Tịch Tịch nhưng ánh mắt Yến Tịch Tịch lại không thấp, không tìm thấy người mình vừa ý.
Trái lại Đồng Nghệ, Kỷ Xuyên, Trâu Liệt, Đằng Thanh bốn người thấy Yến Tịch Tịch, trong ánh mắt đều lộ ra thần sắc hưng phần, hoàn toàn bất đồng vẻ mặt cao ngạo khinh thường vừa rồi nhưng vẫn bảo trì thần sắc bình tĩnh, thần thái tự tin luôn hiển hiện.
Không nói thực lực, vẻn vẹn là tâm tính, vương giả thiên tài Tây Huyền Vực có thể so sánh với lại bốn Đồng Nghệ, Kỷ Xuyên, Trâu Liệt, Đằng Thanh cũng không có mấy người.
Yến Tịch Tịch ngồi xuống một vị trí trong đình đài, hai thị nữ đem đàn cổ đặt ở trước bàn Yến Tịch Tịch.
- Tiểu nữ tử nguyện tiếp tục đàn một khúc, vì các vị rửa phong trần, các vị có muốn nghe không?
Tuy là câu hỏi nhưng những ngón tay ngọc của Yến Tịch Tịch như gốc hành tây đã phủ lên dây đàn.
- Nghe Tịch Tịch cô nương đàn một khúc còn khoái hoạt hơn sống mười năm, vì sao lại không muốn?
- Muốn nghe...Đương nhiên là muốn nghe...
Không ít vương giả thiên tài hưng phấn lên tiếng.
Yến Tịch Tịch mỉm cười, cong ngón búng ra, đột nhiên một tiếng đàn vang lên cùng sát khí lập tức lan tràn tứ phương.
Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-nghich-thuong-khung/2357575/chuong-1129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.