Quay đầu lại, nhìn Bắc Hải Cổ Khư nhìn không thấy điểm cuối kia, Huyền Thiên thổn thức một tiếng.
Ở trong Bắc Hải Cổ Khư đã trải qua hơn một năm, lúc đi vào hắn vẫn chỉ là Hoàng giả nhị cấp, hiện giờ đã là Hoàng giả tứ cấp rồi.
Ngũ đại thiên tài yêu nghiệt trước kia, hắn đã vượt qua đại bộ phận, Vệ Chấn Vũ càng bị chết trên tay hắn, cách vị trí đầu tiên hiện giờ cũng càng ngày càng gần hơn
- Ra khỏi Bắc Hải Cổ Khư, quả nhiên Thiên Địa không giống nhau, khoan khoái dễ chịu hơn nhiều... !
Thiên Cơ Côn thần sắc thoải mái, có một loại cảm giác như lâu lắm mới được thấy ánh mặt trời.
Bắc Hải Cổ Khư không gian chắc chắn, không cách nào thuấn di, thời thời khắc khắc lưng đều như cõng một ngọn núi, bỗng nhiên đi vào phiến Thiên Địa có thể tùy tiện thuấn di, như là tháo xuống gánh nặng vậy, toàn thân đều chợt nhẹ nhõm.
Huyền Thiên nhìn biểu cả vô biên, bầu trời xanh, trong nội tâm cũng một hồi khoan khoái dễ chịu.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là hôm nay Thiên Cơ Côn ở bên người, đợi sau khi quay về Tịch Dương Lâu liền thỉnh hắn tính toán ra nơi hạ lạc của Tử Nghiên.
Hai người một đường hoan đàm, không đến hai ngày, liền về tới Bắc Lăng Đảo.
Bắc Lăng Đảo, một chỗ, Huyền Thiên và Thiên Cơ Côn vừa quay lại Bắc Lăng Đảo, liền có một đôi mắt phát hiện ra hắn.
Trở về từ Bắc Hải Cổ Khư, Bắc Lăng Đảo cơ hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-nghich-thuong-khung/2356678/chuong-1576.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.