Sau một đêm dừng chân nghỉ ngơi, một người một kiếm chuẩn bị tiếp tục lên đường. 
Mà kể từ lúc mất đi địa hỏa, mảnh đất đã biến thành một mảnh hoang vu. 
Trước khi đi, Trường Ly liếc nhìn mảnh đất cằn cỗi trơ trụi, chợt nảy ra một ý. 
“Yên Tiểu Cửu, ta đã mang địa hỏa đi nên muốn để lại thứ gì đó.” 
Yên Cửu nhìn cô nhóc kiếm linh với vẻ do dự, ôn tồn hỏi: “Nàng muốn để gì lại?” 
Thấy Yên Cửu thoạt trông có vẻ dễ thương lượng, Trường Ly bèn hỏi, “Huynh có biết phép làm mưa không?” 
Yên Cửu hơi giật mình rồi tỉnh táo lại, “Biết chứ.” 
Trường Ly hớn hở ngay, “Thế bọn mình tạo một trận linh mưa xoa dịu mảnh đất này đi. Đến mùa xuân năm sau, gió xuân mang hạt giống tới biết đâu nơi đây sẽ mọc vô vàn cỏ xanh, có khi lại trổ cả hoa ấy chứ!” 
Tim Yên Cửu mềm nhũn ra. 
Ai cũng bảo tu đạo là trái ý trời, nên các tu sĩ thường tranh cơ duyên, cướp pháp bảo trong bí cảnh chứ hiếm thấy ai hàm ơn mà báo đáp ngược lại bí cảnh cả. 
Chỉ có mỗi cô nhóc kiếm linh nhà chàng dẫu trớ trêu gặp phải địa hỏa mà còn muốn tặng lại nó một trận mưa lành. 
Yên Cửu thành thạo niệm một quyết, bầu trời dần ngưng tụ một đám mây lớn màu trắng. 
Trường Ly ngỡ ngàng ngẩng lên nhìn trời. Đám mây lớn này trông y như một chiếc bánh hoa mơ siêu to khổng lồ, chắc chắn có thể mang tới một trận linh mưa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-linh-khong-co-chi-tien-thu/2621564/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.