Khi Dư sư huynh mệt mỏi về đến nơi thì thấy Yên Cửu đang lượn qua lượn lại trong phòng, sau lưng chàng là một con chim non loạng choạng bám theo.
Dư sư huynh không kìm được mà trợn tròn mắt, “Yên sư đệ, bọn đệ bắt con chim non này ở đâu thế?”
Ánh mắt hắn trông sửng sốt như thể đang hỏi: Sao bọn đệ lại nỡ lòng ra tay với một con chim non thế hả?
Yên Cửu bực bội gãi đầu, “Bọn ta đâu có bắt con chim này, nó tự nở ra từ đống trứng kia đấy.”
Trường Ly đang nằm trên chiếc bàn con cạnh đó cười cạc cạc cạc mãi không dứt.
Hễ Yên Cửu đi đâu là con chim non dí theo đó, chuẩn đét cái hội chứng vịt con không chệch đâu được.
Yên Cửu lườm Trường Ly vì nàng đã đứng xem mà còn ưa đâm bị thóc chọc bị gạo, nhưng chỉ càng khiến nàng cười dữ hơn.
Yên Cửu nản lòng xua tay, “Sư huynh đừng nhắc tới con chim này nữa, huynh tới phủ nha có tìm thấy manh mối nào không?”
Bấy giờ Dư sư huynh mới dời mắt khỏi con chim non, cầm ấm trà trên bàn lên rót cho mình một ly trà lạnh rồi uống một hơi hết sạch.
“Theo hồ sơ mấy tháng vừa qua ta đọc thì mấy vụ mất cắp xảy ra liên tiếp nhau kia thật sự rất kỳ lạ.”
“Đầu tiên là đồ tể Tiền phía Đông trấn bị mất một cái nồi sắt to chuyên dùng để hầm heo. Cái nồi ấy nặng lắm, rõ ràng không dễ khuân vác, nhưng lại không cánh mà bay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-linh-khong-co-chi-tien-thu/2621554/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.