Mấy ngày sau đó, Yên Cửu luôn chăm chỉ đến lầu Phù Hương. 
Mãi đến khi trạm dịch đưa đến một bức thư mới khiến chàng chùn gối. 
Trong vòng chưa đầy một ngày, đám thương nhân Yên Cửu quen tại lầu Phù Hương đều hay tin cha chàng lâm bệnh nặng, đang cần gấp quả vô hoạn cứu mạng. 
Xuân Nương Tử của lầu Phù Hương nghe được tin này từ miệng người khác. Ả dùng chiếc lược ngà thong thả chải mớ tóc đen trước ngực, hỏi: “Tin này có đáng tin không?” 
Hầu gái khum người bẩm: “Đáng tin ạ, Yên công tử rất sốt ruột, đang nhờ mấy thương nhân hỏi giúp xem ở đâu có quả vô hoạn trăm năm tuổi.” 
Xuân Nương Tử như có điều suy nghĩ, ả không sợ kẻ khác cần gì đó, mà chỉ sợ người ta không cần gì cả. 
Chỉ cần ai cũng có điều khát cầu thì lầu Phù Hương của ả mới tồn tại lâu dài được. 
Xuân Nương Tử bỏ chiếc lược ngà trên tay xuống, “Nếu ta nhớ không nhầm thì trong nhà kho phủ Thành chủ có một quả vô hoạn trăm năm tuổi đúng không?” 
Hầu gái càng khum người thấp hơn, “Thưa vâng ạ, cô muốn mời Phương thành chủ tới lầu Phù Hương dự hội thử hương sao?” 
Xuân Nương Tử gật đầu, “Đúng lúc bột Tiêu Dao lúc trước điều chế đã giao tới, chắc lọ thuốc này đủ để thành chủ đại nhân của chúng ta lung lay rồi.” 
Cùng lúc đó, tại quán trọ, Yên Cửu đang ở trong phòng thi đánh đậu phộng với Trường Ly trong lúc chờ cá cắn câu. 
Trường Ly vung 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-linh-khong-co-chi-tien-thu/2621473/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.