Suốt quãng đường kế tiếp, Yên Cửu chẳng thèm nói chuyện với Trường Ly.
Có lúc Trường Ly nhìn sang, Yên Cửu đang tính mở miệng thì lập tức ngậm lại ngay rồi ngoảnh phắt sang một bên cho nàng nhìn gáy mình.
Trường Ly thầm than: Da mặt Yên Tiểu Cửu mỏng thật đấy.
Trong quá trình Yên Cửu đơn phương dỗi hờn, cuối cùng hai người cũng tới thành An Lư bình an.
Yên Cửu đã gửi bùa báo giờ tới cho Dư sư huynh trước nên vừa đến cổng thành, bọn họ đã thấy Dư sư huynh ôm Kiếm huynh ngồi nghiêm chỉnh trong quán trà ven đường đợi mình.
Trường Ly vẫy tay chào họ từ đằng xa, “Dư sư huynh, Kiếm huynh, hai người có khỏe không?”
Kiếm huynh dè dặt ừ khẽ một tiếng đáp lại.
Dư sư huynh ngạc nhiên nhìn nàng hỏi, “Muội hóa hình rồi à?”
Rồi hắn nhìn sang Yên Cửu hỏi: “Yên sư đệ, đệ thăng cấp Nguyên Anh rồi hả?”
Yên Cửu gật đầu, khiêm tốn bảo: “Ta gặp được chút cơ duyên ở Vạn Pháp Tông.”
Dư sư huynh chúc mừng chàng, mặt lộ vẻ tán thưởng: “Nếu sư tôn biết chắc mừng lắm, đỉnh Vô Danh của chúng ta có người kế tục rồi.”
Nụ cười trên môi Yên Cửu vụt tắt, “Có Dư sư huynh thì đỉnh Vô Danh chúng ta đâu thua kém gì các đỉnh khác chứ.”
Nếu để Thái Diễn chân nhân biết tin chàng thăng cấp thì chắc chắn ông ta sẽ đốc thúc chàng cày cật lực hơn để giành vinh quang về cho đỉnh Vô Danh.
Nghĩ vậy, Yên Cửu cảm thấy mình tạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-linh-khong-co-chi-tien-thu/2621439/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.