Trên mặt Trường Ly hiện hai chữ “không tin” to tổ bố, nàng chọc suýt thủng cả tờ giấy.
“Ta tra sách y khoa suốt mấy đêm liền mới tìm thấy phương thuốc huynh dùng, huynh đừng giấu ta nữa.”
Lúc này Yên Cửu tự dưng cảm thấy hết đường chối cãi, chàng lia mắt nhìn mặt bàn, giật phắt tờ danh sách thuốc kia cãi, “Mấy vị thuốc này không đầy đủ, ta không mắc bệnh kia thật mà.”
Trường Ly liếc chàng một cái như ngầm nói: Huynh giỏi thì cứ bịa tiếp đi.
Yên Cửu thấy khó thở: “Nếu nàng không tin thì gọi tộc y tới mà hỏi, chính ông ta kê đơn cho ta đấy.”
Trường Ly thủng thẳng nói: “Huynh là Yêu chúa, đương nhiên là ông ta biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói trước mặt huynh rồi.”
Yên Cửu lập tức nghẹn họng trân trối: “Đơn thuốc của ta có công dụng khác.”
Trường Ly ừ một tiếng rất hàm ý, “Công dụng gì?”
Yên Cửu lại bắt đầu ấp úng.
Chàng vẫn chưa bện xong tua kiếm, nếu bây giờ khai thật thì còn gì là niềm vui bất ngờ nữa.
Trường Ly phớt lờ sự rối rắm của chàng, nói thẳng: “Yên Tiểu Cửu, trừ phi huynh chứng minh được là mình không có vấn đề gì, nếu không đừng hòng lừa ta.”
Yên Cửu bó tay.
Chứng minh? Chứng minh kiểu gì bây giờ?
Ngay sau đó, chẳng biết chàng nghĩ tới chuyện gì mà mặt chợt đỏ lựng lên.
“Đợi ta giải quyết xong vụ tộc Hổ...”
Chàng còn chưa dứt lời thì Tùng Tuần đột nhiên xông vào bẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-linh-khong-co-chi-tien-thu/2621409/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.