“Ngươi đang suy nghĩ cái gì? Nói cho ngươi biết ta không cần người khác đồng tình, nhất là ngươi, một nô lệ.” Lãnh Liệt kêu gào, hai tay hung hăng nhéo thù du mẫn cảm đỏ tươi.
“Ngô….đau quá, ta, ta chỉ nghĩ hoá ra ta là kẻ nhận mệnh đại diện đám chính đạo bại hoại kia, thật sự là không cam lòng a.” Hàn Nguyệt đau đến trên trán đổ mồ hôi hột, thở dốc nói cho hết lời.
Lãnh Liệt dừng lại, kinh ngạc nhìn y, đột nhiên không có ‘tính trí’, choàng ngoại bào cũng không quay đầu lại rời đi.
Tại sao? Vì cái gì? Hắn trời sinh là ma quỷ, tất cả mọi người đều cho là như thế không phải sao? Vì sao Hàn Nguyệt lại dùng ánh mắt tên là ‘quan ái’ nhìn hắn, bởi vì hắn nói chuyện trước đây sao?
Ngày hôm sau, lúc Lãnh Liệt đang nghe cấp dưới báo cáo, tiểu nha hoàn canh giữ trong phòng Hàn Nguyệt đột nhiên kích động chạy vào: “Công tử, không tốt, không tốt, nô lệ kia hình như sắp chết.”
Lãnh Liệt trong lòng cả kinh, vội vàng chạy vào phòng Hàn Nguyệt, Hàn Nguyệt trên giường đầu đầy mồ hôi, liều mạng thở hổn hển.
“Mau gọi y sư lại đây.” Lãnh Liệt thu hồi bối rối trong lòng, bình tĩnh hạ lệnh. Đi đến giường, đem người đang cố gắng chống đỡ ôm vào trong ngực.
Hàn Nguyệt thần trí đã không còn thanh tĩnh muốn né tránh, y là thiên hạ đệ nhất kiếm, là quán chủ Thanh Phong quán, bộ dáng yếu đuối không thể để bất luận kẻ nào nhìn thấy: “Đừng nhìn ta, không nên nhìn bộ dáng của ta bây giờ, mau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-lanh-tam-han/130881/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.