Tống Tập Tân tò mò hỏi: "Ngươi cũng sợ bị người ta dị nghị à?" Nam nhân hỏi ngược lại: "Bổn vương ở vương triều Đại Ly đã đánh khắp trên núi dưới núi vô địch thủ, nếu không sợ cái gì đó thì chẳng phải là còn thoải mái hơn cả người đang ngồi trên long ỷ à? Tiểu tử, ngươi cảm thấy thế có được không?" Tống Tập Tân sau khi suy nghĩ một thoáng, do dự một chút nhưng vẫn quyết tâm mở miệng hỏi: "Ngươi là giấu tài hay là nuôi quân tự lập!" Nam nhân bật cười, vươn tay ra chỉ vào thiếu niên tài năng lộ rõ, lắc đầu nói: "Những lời nói đại nghịch bất đạo này mà ngươi cũng dám nói à, đúng là không biết nặng nhẹ lợi hại, sau này đến kinh thành rồi thì tới tòa phủ đệ tiên gia nào đó mà ở, tạm tránh đầu sóng ngọn gió, bổn vương khuyên ngươi một câu, đừng có ngôn hành không cố kỵ như vậy, nếu không khẳng định sẽ xui xẻo đấy." Tống Tập Tân gật đầu nói: "Ta nhớ rồi." Nam nhân chỉ về phía tấm biển chữ vàng, "Phong sinh thủy khởi, phong sinh thủy khởi, bổn vương hỏi ngươi, thủy khởi là khởi thế nào?" Tống Tập Tân dứt khoát nói: "Không biết." Nam nhân thì thầm: "Biết là biết, không biết là không biết, đó là biết. Mấy cái lời rắm chó, người đọc sách đúng là tâm địa gian giảo, đánh rắm cũng vòng va vòng vo." Có điều đối mặt với thiếu niên, nam nhân này vẫn văn nhã, "Nếu bổn vương nhớ không nhầm, trấn nhỏ của các ngươi ba ngàn năm qua bất kể là có hồng thủy bao lớn, mực nước cao nhất của dòng suối nhỏ này vẫn chưa từng cao hơn mũi kiếm của Tú Kiếm Điều." Tống Tập Tân nghi hoặc nói: "Lão nhân sống ở chỗ giến Thiết Khóa ngõ Hoa Hạnh quả thật thường xuyên đứng dưới gốc hòe, nói như vậy với chúng ta. Trong đây thật sự có huyền cơ à?" Nam nhân vươn tay ra chỉ về phía xa xa, là chỗ cửa ra của suối nhỏ khỏi dãy núi, cười nói: "Trong núi rừng, rắn có đường có rắn, trong nhà trong buồng, chuột có đường của chuột. Về phần trong sông suối khe nước, thì thuồng luồng có đường của thuồng luồng." Nam nhân rút một ngón tay lại, kiên nhẫn giải thích: "Ở các nơi trên vương triều Đại Ly kỳ thật cũng có rất nhiều tập tục xuống cầu treo kiếm, chỉ có điều những thanh kiếm đồng, kiếm gỗ đào hoặc là kiếm phù lục này thường thường chỉ đỡ được một lần vào sông của thuồng luồng rừng, mãnh xà núi, chứ không cản được lần thứ hai, thậm chí rất nhiều người giắt pháp kiếm đạo hạnh nông cạn, uy lực một lần qua sông cũng không chịu nổi, ngược lại chọc giận loài giao long trong hồng thủy, cho nên hồng thủy vừa qua, cầu vốn không cần phải sập cũng sập, kiếm thì lại không có tông tích, chỉ độc có một thanh kiếm này..." Nam nhân nói đến một nửa thì trầm mặc. Tống Tập Tân cố nén không truy hỏi. Nam nhân thở dài, nói: "Chỉ độc có thanh kiếm này từ ngày đầu giắt ở dưới cầu, không phải là nhằm vào giao long quá giang, mà là được thánh nhân dùng để trấn áp cửa ra của giếng Khóa Rồng, cái gọi là cửa ra, cũng chính là đầm sâu dưới cầu, phòng ngừa long khí trào ra ngoài quá nhanh, để tránh cường hành làm vỡ nứt phiến tiểu thiên địa này." Tống Tập Tân một châm thấy máu hỏi: "Trên đời này con chân long cuối cùng rốt cuộc là có tồn tại hay không?" Tống Trường Kính cười nói: "Ba ngàn năm trước trong trận chiến đồ long đó đã chết vô số luyện khí sĩ, ngay cả thánh nhân tam giáo và tông sư bách gia cũng vẫn lạc rất nhiều, tiểu tử ngươi tưởng rằng tất cả họ là đầu óc có vấn đề, hay là thánh nhân sống lâu quá nên dở hơi? Cố ý để lại một con chân long cuối cùng, coi như là chim sâu cá bình thường để nuôi dưỡng?" Tống Tập Tân phản bác nói: "Nói không chừng là không thể triệt để giết chết con chân long đó? Chỉ có thể dùng tới kế hoãn binh và phương pháp tằm ăn rỗi. Tuy ta không biết ước nguyện ban đầu và kế hoạch của thánh nhân mấy ngàn năm trước, nhưng ta đoán chân long kia tuyệt đối không đơn giản!" Nam nhân sau khi lắc đầu cũng gật đầu, "Ngươi nói đúng một nửa, chân long đã chết là chuyện không thể nghi ngờ, về phần thân phận thật sự và ý nghĩa tượng trưng của nó, ba chữ "Không đơn giản" tuyệt đối không thể chịu tải." Tống Tập Tân muốn nói lại thôi. "Tóm lại, tất cả kế hoạch của Đại Ly đều phải trả giá vô số tâm huyết, là để "phong sinh thủy khởi", vì nghiệp lớn nam hạ trong tương lai." Nam nhân bước lên bậc thang trước, chậm rãi nói: "Nếu ngươi hỏi bổn vương, các thánh nhân ba ngàn năm vì sao muốn đồ long, bổn vương không tiện trả lời ngươi. Nhưng nếu ngươi hỏi vì sao lại bỏ ngươi ở đây, ngươi vì sao lại là hoàng tử tôn quý, con vợ cả của Đại Ly, bổn vương lại có thể nói rõ chân tướng cho ngươi hay." Tống Tập Tân cúi đầu, không nhìn rõ vẻ mặt. Thiếu niên không hỏi, nam nhân tất nhiên cũng sẽ không tự tác đa tình, khi hắn đi đến tầng thang cao nhất, xoay người mặt hướng về phía trấn nhỏ, "Sau này khí lượng lớn hơn một chút, cùng Lưu Tiện Dương tranh khí phách, thậm chí còn nổi sát tâm, ngươi cũng không ngại phải hạ giá chứ?" Tống Tập Tân ngồi trên đỉnh bậc thanh, cùng nam nhân nhìn về hướng bắc, hỏi một vấn đề không liên quan, "Đại Ly chúng ta ở ngoài cùng phía bắc Đông Bảo Bình Châu à?" Nam nhân gật đầu nói: "Ừ, được coi là man di phía bắc gần ngàn năm. Hiện giờ chẳng qua là quyền đầu đủ cứng nên mới giành được sự tôn trọng." Tống Tập Tân vẫn cúi đầu, chỉ là ánh mắt nóng rực. Nam nhân tên là Tống Trường Kính bình thản nói: "Đến kinh thành, phải cẩn thận một người có biệt danh là Tú Hổ." Tống Tập Tân không hiểu gì. Tống Trường Kính cười nói: "Hắn hiện giờ chính là quốc sư của Đại Ly chúng ta, lại là ân sư thụ nghiệp của vị đệ đệ ruột thịt của ngươi. Đại Ly có thể trong năm mươi năm qua, từ khai quốc bảy mươi quận, tám trăm thành, biến thành một trăm bốn mươi quận, một ngàn năm trăm thành hiền tại, cương thổ khuếch trương lớn như vậy, có một nửa công lao của người này đấy." Tống Tập Tân đột nhiên ngẩng đầu nhìn. Nam nhân mỉm cười, "Tiểu tử, ngươi đoán không sai." Nam nhân cũng ngồi trên bậc thang, hai tay chống lên đầu gấu, đưa mắt nhìn về phương xa. Một vị công thần mở mang bờ cõi cho Đại Ly khác lại xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt. Tống Tập Tân vào lúc này, cả người run lên, da đầu cũng ngứa ran. Hai người không nói gì, một lúc sau, Tống Tập Tân đột nhiên nói: "Thúc thúc, tuy ta có sát tâm với Lưu Tiện Dương, lúc trước thậm chí từng nghĩ tới giao dịch với Phù Nam Hoa của Lão Long thành, bảo hắn tìm biện pháp giết chết Lưu Tiện Dương. Nhưng, trong lòng ta chưa từng cảm thấy một Lưu Tiện Dương mà có tư cách cùng ngồi cùng ăn với ta, cho dù hắn có một phần truyền thừa của gia tộc lịch sử lâu đời. Ta giết hắn, chỉ là cảm thấy giết hắn rồi, ta sẽ không phải trả giá đắt, chỉ vậy mà thôi." Tống Trường Kính nổi hứng thú, "Nó vậy thì ngươi có khúc mắc khác à?" Thiếu niên xoa xoa cổ, trầm mặc không nói gì. .... Nửa đêm không một tiếng động. Trấn nhỏ không ngờ vẫn có người đi trên ngã tư đường, bóng nàng ta rất nhỏ, quần áo đơn bạc, tỉnh nàng ta đi qua giết Thiết Khóa ngõ Hoa Hạnh, có chút nghiến răng nghiến lợi, khi nàng ta đi qua Bài Phường lâu, còn hung hăng đạp một cái vào cột đá, cuối cùng nàng ta đi tới dưới tán cây hòa già cành lá xum xuê, dựa theo lời nói của lão nhân, cây này không biết đã sống bao lâu rồi, hơn nữa bất kể là lúc nào cành khô rơi xuống, cũng sẽ không va phải ai, rất có linh tính.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]