Lưu Tiện Dương an ủi nói: "Không phải ta nói tốt cho Diêu lão đầu đâu, hắn không thích ngươi, nhưng cũng không ghét ngươi, hắn đối với ai cũng đều là cái tính tình thối đó, ở chỗ ta cũng chẳng tốt hơn là bao đâu."
Trần Bình An gật đầu nói: "Cho nên ta kỳ thật ở trong lòng vẫn rất cảm kích Diêu lão đầu."
Lưu Tiện Dương đột nhiên cả giận nói: "Lải nhải lắm thế, ngươi vẫn chưa nói rốt cuộc nhìn thấy gì đâu đấy!"
Trần Bình An vươn tay ra chỉ về phía đông, "Ngọn núi mà chúng ta trèo lên rất cao, nhưng ta ở đỉnh núi nhìn lại, ngoài cùng phía đông vẫn còn một ngọn núi nữa cao hơn, ta cũng không nói rõ được là nó rốt cuộc cao bao nhiêu."
Lưu Tiện Dương hùng hùng hổ hổ nói: "Không phải là nhìn thấy một tòa núi cao thôi à, ta con mẹ nó còn tưởng rằng ngươi thấy cả thần tiên đang đằng vân giá vũ đấy!"
Trần Bình An nghĩ nghĩ, tràn ngập khát khao nói: "Nói không chừng trên ngọn núi đó thực sự có thần tiên thì sao?"
Lưu Tiện Dương cười hỏi: "Trần Bình An, vậy ngươi cảm thấy thần tiên có cần ăn uống ỉa đái không?"
Trần Bình An xoa xoa cằm, "Nếu thần tiên cũng ỉa đái thì có vẻ hơi kỳ cục."
Lưu Tiện Dương vỗ mạnh một cái lên đầu Trần Bình An, sau đó đứng lên bỏ chạy, "Đấy không phải là thần tiên vừa ỉa lên đầu ngươi à!"
Lưu Tiện Dương xuống tay không nhẹ không nặng, cú đánh này khiến cho Trần Bình An có chút choáng váng, cũng không định đuổi giết thiếu niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-lai/1480152/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.