Phụ nhân hai tay che trước ngực, nỉ non thấp giọng nói: "Vậy là đủ rồi, vậy là đủ rồi."
Lão nhân nhớ tới nữ tử vãn bối của Vân Hà sơn, lên tiếng châm chọc: "Bận rộn một hồi, suy tính hết lòng, chỉ biết là cầu một ít vật ngoài thân, thật sự là lấy hạt vừng mà bỏ qua dưa hấu, ngu không ai bằng."
Lão nhân lại lập tức cười cười, "Cũng đúng, đám lão già của Vân Hà sơn bên kia, nhãn giới chưa bao giờ lớn, bằng không cũng không đến mức khiến cho lão phu được cái phần tiên cơ này. Bản thân có một tòa bảo sơn hầu như ‘thủ chi bất tận dụng chi không kiệt’, vốn nên là tài nguyên cuồn cuộn, phát triển không ngừng, vậy mà lưu lạc đến nông nỗi phải cần dựa vào một đồ tử đồ tôn để giữ thể diện."
Trong phòng, đứa nhỏ giơ tay đá chân với cửa phòng được một hồi rất lâu rồi, leo lên đứng trên một cái ghế, ghé mặt vào trước cửa sổ, vẻ mặt đau khổ cầu xin: "Mẫu thân, thả con đi ra ngoài có được hay không, con cam đoan sẽ nghe lời của ngài!"
Phụ nhân nhìn mắt lão tiên trưởng, người sau gật đầu.
Bà ấy lúc này mới đi mở cửa, nắm tay của đứa nhỏ cùng nhau đi ra tới sân, cau mày nhẹ giọng nói: "Tiểu Sán, không được quấy rối, có biết hay không?! Mẫu thân chưa từng đánh qua con, nhưng nếu như con dám không nghe lời, mẫu thân thật sự sẽ đánh con một trận."
Đứa nhỏ dạ một tiếng, cúi đầu, làm vẻ mặt đáng thương.
Cố Sán mang một cái ghế nhỏ đến,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-lai/1480116/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.