Trong phòng Trần Bình An, đạo nhân trẻ tuổi ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn, mắt nhìn mũi mũi ngó xuống chân.
Còn thiếu nữ áo đen trước đó không lâu tưởng là đã chết, vậy mà đã có thể tự mình ngồi trên giường, ngồi xếp bằng, không mang mạn che mặt, lộ ra một khuôn mặt làm cho người khác có ấn tượng sâu.
Cũng không phải nói thiếu nữ khuynh quốc khuynh thành như thế nào, chỉ là anh khí vô cùng, đại khái làm cho người ta quên dung mạo của nàng ra sao.
Hai hàng lông mày của nàng, không giống lá liễu lại như lưỡi đao.
Khi nàng ấy dùng ánh mắt tràn ngập vẻ soi xét, ngưng mắt nhìn đạo nhân trẻ tuổi, người sau có chút khó chịu, rõ ràng không có làm bất luận chuyện xấu gì, mà lại có chút chột dạ.
Đạo nhân trẻ tuổi ho khan một tiếng, nhanh chóng phủi sạch tội ác, "Cô nương, trước đó không có gì, người là bần đạo cứu, nhưng cõng cô vào nhà, cởi mạn che mặt của cô xuống, rửa mặt này nọ cho cô, đều là người khác làm, hắn tên là Trần Bình An, chủ nhân của căn nhà đổ nát này, là một thiếu niên cùng khổ, cha mẹ đồng thời qua đời, lúc còn làm thợ gốm sứ, đã xin bần đạo cầu một lá bùa, đại khái chỉ có như vậy, cô nương nếu như còn có cái gì muốn hỏi, bần đạo nhất định tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn."
Thiếu niên giầy rơm, lúc này bị bán không còn một mảnh.
Thiếu nữ gật đầu, không có thẹn quá thành giận, chỉ là thoải mái nói: "Cảm ơn ân cứu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-lai/1480109/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.