Phù Nam Hoa nguyên bản cảm thấy thú vị, Thái tiên tử Vân Hà sơn hạt bụi nhỏ không nhiễm, một giày dính cứt chó thối, nói ra, ai dám tin tưởng?
Nhưng mà ngay sau đó, Phù Nam Hoa liền trầm giọng quát: "Thái Kim Giản, dừng tay!"
Tống Tập Tân đứng ở trên tường đất đồng tử hơi co lại, xiết chặt lục bội điêu long trong lòng bàn tay.
Chỉ thấy bên trong ngõ nhỏ, Thái Kim Giản giống như một bước đã tiến sát đến trước người Trần Bình An, bàn tay nhỏ nhắn trong suốt như dương chi mỹ ngọc của nàng, bổ mạnh về phía thiên linh cái thiếu niên giầy rơm, ở trở nháy mắt Phù Nam Hoa phía sau lên tiếng ngăn cản, nàng chợt ngừng tay, cuối cùng nhẹ nhàng nhấc lên, ôn nhu vỗ tới, sau khi làm xong động tác vô cùng thân thiết giống như trưởng bối sủng nịch vãn bối này, nàng cúi thắt lưng, nhìn vào đôi mắt thiếu niên kia, giống như một dòng suối xanh trong suốt thấy đáy, Thái Kim Giản hầu như có thể từ nơi đó nhìn thấy mặt mình, chỉ tiếc nàng lập tức tâm tình không ổn đến cực điểm, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tiểu tử kia, ta biết thời điểm nói chuyện với ngươi, cố ý thả chậm tốc độ."
Phù Nam Hoa nhẹ nhàng thở ra, nếu Thái Kim Giản quả thực dám can đảm ở đây ngang nhiên giết người, vô cùng có khả năng bị trục xuất trấn nhỏ, liên lụy cả tòa Vân Hà sơn trở thành trò cười.
Hắn sắc mặt âm trầm, dùng nhã ngôn quan thoại chính thống nhắc nhở nàng: "Thái Kim Giản, mời nàng cân nhắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-lai/1480095/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.