Tuy nhiên, khi hẳn trở lại biệt viện, hắn lại phát hiện ra quan tài kiếm đó lại xuất hiện giữa không trung trong sân nhỏ.
Lý Tuấn Huy cũng chẳng hề bị sốc trước cảnh tượng đầy kinh ngạc này.
Ngược lại còn mở miệng châm chọc: “Cút xa ral”
Nhưng đúng lúc này, quan tài kiếm đó khẽ run lên, vô số linh quang hiện ra.
Tia linh quang cuối cùng hoá thành một cô nương mặc váy đỏ tuyệt đẹp!
Cô nương đó có vóc dáng rất cao, thậm chí Lý Tuấn Huy bây giờ còn thấp hơn đối phương nửa cái đầu.
Mũi cao thẳng, da nõn nà, ngũ quan tuyệt đẹp.
Dáng người có lồi có lõm, chiếc váy đỏ bó sát từ trước ra sau.
Nhưng lúc này, cặp mắt của nàng lại đầy sương giá, khuôn mặt tràn ngập vẻ cao ngạo.
Ánh mắt khinh thường với muôn dân trăm họ trong thiên hạ, phối hợp với khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng làm cho. người ta có cảm giác răng nàng lẽ ra phải là tiên nữ trong Tiên giới.
Mặc dù Lý Tuấn Huy vốn bình tĩnh cũng bị dung nhan
tuyệt trần của nàng làm cho khiếp sợ.
Không đợi nàng mở miệng, sắc mặt Lý Tuấn Huy đã cứng đờ trở lại, vô cùng nghiêm túc nói.
“Đừng đừng đừng... lấy sắc ra dụ không có tác dụng với ta đâu”
Cô nương há miệng còn chưa phát ra tiếng nào nhưng sau khi nghe Lý Tuấn Huy nói thì nhanh chóng cau mày lại.
Trong đôi mắt xuất hiện một ít lửa giận!
Cô nương bay lên ngồi trên cái quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-khach-mu/3404753/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.