Sau đó có hơi nghỉ ngờ hỏi: “Ừm... sư phụ, sao người lại ở đây?”
Lý Nam Đình suy nghĩ rồi ngồi xuống ghế bên cạnh giường, nói: “Tuấn Huy à, mặc dù vi sư chỉ ở cảnh giới Kim Đan, nhưng nếu con gặp phải chuyện gì, nhất định phải nói với vi sư đấy!”
“Chưa nói đến những thứ khác, ngoại trừ bên tông chủ của Đại Hạ Kiếm Tông, nếu con có bất cứ tủi thân nào, sư phụ của con đều có thể đòi công bằng về cho conl”
“Cho nên... con tuyệt đối không được nghĩ không thông.”
“Con đường tu đạo của con băng phẳng như thế mà sao con nghĩ không thông rồi lại muốn đi tìm chết thế hả?”
“Nào, con nói cho sư phụ nghe thử, rốt cuộc là vì sao?”
Lý Tuấn Huy nghe lời nói nhẹ nhàng của ông cụ, thấy ấm áp trong lòng.
Nhưng bây giờ hắn thật sự xấu hổ, không biết nên nói nguyên nhân mình vì sao lại như vậy...
Chẳng lẽ lại nói với sư phó rằng con nghi ngờ hộp kiếm này không giống với hộp kiếm bình thường nên muốn nhỏ
máu nhận chủ thử, kết quả là mất máu quá nhiều rồi hôn mê?
Lý Nam Đình nhìn vẻ mặt vô cùng khó xử của thiếu niên, cho rằng việc khó nói của đối phương rất lớn.
Lửa giận trong lòng ông ấy bùng lên chỉ trong thoáng chốc.
Bùm!
Ông cụ bỗng đứng dậy từ trên ghế, sắc mặt lạnh lùng, trầm giọng quát: “Không sao cả! Cứ nói đi!”
“Ta cũng muốn nhìn xem ai dám bắt nạt đệ tử của Lý Nam Đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-khach-mu/3404751/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.