Chương trước
Chương sau
Trận phong ba này đến nhanh mà đi cũng nhanh, nhưng ảnh hưởng mà nó để lại thì thật lâu vẫn chưa tan.

Đợi sau khi chúng đệ tử tản đi, hầu như tất cả mọi người đều đi đọc môn quy tông môn ngay lập tức.

Trên đường trở về đỉnh Thiên Lôi, Lý Nam Đình khẽ nói: "Vì sao con lại nghĩ người này phải giết?"

"Ta thấy chẳng phải không ít đệ tử đều cho rằng thái độ nhận lỗi của người kia rất thành khẩn đó sao?"

"Cộng thêm tình huống của bà lão kia, nếu dựa theo cách làm mà đệ tử kia nói, có lẽ cũng chưa chắc đã không phải là một chuyện tốt."

Lý Tuấn Huy lắc đầu, trước khi hắn chưa mở tâm nhãn hắn đã biết, rất nhiều người trên thế gian này không vượt qua được khảo nghiệm của nhân tính.

Ngày xưa, khi còn nhỏ hắn đã sớm nhìn thấy hình dáng xấu xa của nhân tính rồi.

Lý Tuấn Huy đã nói ra quan điểm của mình về chuyện này. Lý Tuấn Huy nói với giọng rất bình thản: "Đối với tên đệ tử đã làm sai kia, thì bản thân hẳn ta không hề nghĩ răng mình sai"

"Hắn nghĩ răng mình chính là đệ tử tiên môn, thân phận cao quý."

"Hắn vừa mắt nữ tử dưới núi thì đó là nữ tử kia trèo cao, vả lại hắn còn để lại hai trăm lượng bạc."

"Nhiều bạc như thế, đối với người dân sống dưới chân núi mà nói thì số tiền đó đủ để họ sống nửa đời còn lại không phải lo cơm áo."

"Vì thế con mới bảo bản thân hẳn ta sẽ không cảm thấy mình sai."

Lý Nam Đình lập tức dâng lên hứng thú bởi lời nói của chàng thiếu niên.

Vì thế ông ấy nhẹ nhàng nói: "Con nói tiếp đi."

Chàng thiếu niên do dự một chút rồi nói tiếp: "Đối với cô nương dưới chân núi mà nói, nàng ấy tâm không cam tình không nguyện, thậm chí nàng ấy còn cảm thấy đệ tử của Đại Hạ Kiếm Tông kia hung ác không khác gì thổ phỉ."



"Rõ ràng đại hôn sắp tới, nhưng lại vì chuyện này mà mất đi trong sạch, trong lòng nàng ấy, đệ tử kia chính là kẻ ác."

"Còn bà của cô nương đó, đối diện với kẻ thù đã hại chết cháu gái mình, tất nhiên cũng sẽ không chấp nhận để đệ tử kia làm trâu làm ngựa cho bà ấy."

"Huống hồ với tính cách của đệ tử kia, nếu hôm nay thả hắn ta đi, thì khó tránh khỏi việc hắn ta sẽ xuống núi trả thù, giết người diệt khẩu!"

Đáy mắt Lý Nam Đình lóe lên tia sáng, ông ấy trầm giọng. nói: "Đúng vậy! Nếu hôm nay thả hẳn ta đi, e là bà lão kia cũng lành ít dữ nhiều."

"Cho dù trồng linh chú vào trong tim đệ tử kia, khiến hẳn ta không thể ra tay làm việc ác, rồi cho bà lão kia sai bảo như làm trâu làm ngựa."

"E là bà lão kia nhìn thấy kẻ thù mỗi ngày thì cũng không vui được."

Lý Tuấn Huy tiếp tục nói: "Cho nên con mới bảo người này phải giết!"

"Nguyên nhân rất đơn giản, làm răn đe!"

"Môn quy, gia phong của Đại Hạ Kiếm Tông là thứ không được phá, và cũng đánh một hồi chuông cảnh báo cho tất cả mọi người."

"Đặc biệt là đỉnh chủ của đỉnh Thiên Kim đã bị trừng phạt vì chuyện này, thế thì càng làm cho các đệ tử phía sau khiếp sợ.

Lý Nam Đình nghe chàng thiếu niên nói xong, ông ấy hân hoan nở nụ cười.

Xem ra đệ tử quan môn này của mình không chỉ có mỗi thiên phú tuyệt vời.

Tâm tính còn tỉ mỉ cẩn thận hơn, phân tích chuyện này không chỉ dựa vào mỗi nhận xét chủ quan của bản thân.

Mà còn cân nhắc đến suy nghĩ và góc nhìn của tất cả mọi người trong câu chuyện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.