Trận phong ba này đến nhanh mà đi cũng nhanh, nhưng ảnh hưởng mà nó để lại thì thật lâu vẫn chưa tan.
Đợi sau khi chúng đệ tử tản đi, hầu như tất cả mọi người đều đi đọc môn quy tông môn ngay lập tức.
Trên đường trở về đỉnh Thiên Lôi, Lý Nam Đình khẽ nói: "Vì sao con lại nghĩ người này phải giết?"
"Ta thấy chẳng phải không ít đệ tử đều cho rằng thái độ nhận lỗi của người kia rất thành khẩn đó sao?"
"Cộng thêm tình huống của bà lão kia, nếu dựa theo cách làm mà đệ tử kia nói, có lẽ cũng chưa chắc đã không phải là một chuyện tốt."
Lý Tuấn Huy lắc đầu, trước khi hắn chưa mở tâm nhãn hắn đã biết, rất nhiều người trên thế gian này không vượt qua được khảo nghiệm của nhân tính.
Ngày xưa, khi còn nhỏ hắn đã sớm nhìn thấy hình dáng xấu xa của nhân tính rồi.
Lý Tuấn Huy đã nói ra quan điểm của mình về chuyện này. Lý Tuấn Huy nói với giọng rất bình thản: "Đối với tên đệ tử đã làm sai kia, thì bản thân hẳn ta không hề nghĩ răng mình sai"
"Hắn nghĩ răng mình chính là đệ tử tiên môn, thân phận cao quý."
"Hắn vừa mắt nữ tử dưới núi thì đó là nữ tử kia trèo cao, vả lại hắn còn để lại hai trăm lượng bạc."
"Nhiều bạc như thế, đối với người dân sống dưới chân núi mà nói thì số tiền đó đủ để họ sống nửa đời còn lại không phải lo cơm áo."
"Vì thế con mới bảo bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-khach-mu/3404738/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.