Cuối cùng Lý Tuấn Huy đã tìm được Lý Nam Đình, ông ấy vẫn chưa đi ngủ, vất vả chữa cho tiểu nha đầu đến hơn nửa đêm thế là để tiểu nha đầu ngủ ở chỗ Lý Nam Đình luôn.
Nhìn tiểu nha đầu ngủ say trên người Lý Nam Đình, Lý Tuấn Huy tò mò hỏi.
"Tiểu nha đầu này là con cái nhà ai vậy ạ? Con đã nhìn thấy cô bé trong đỉnh hai lần rồi."
Lý Nam Đình đắp chăn cho cô bé, rồi vỗ nhè nhẹ cho cô bé ngủ.
"Bánh bao không phải con của nhà ai, ba năm trước lúc xuống núi ta đã nhặt được con bé."
"Nhặt ý ạ?"
"Đúng vậy, nhặt được."
"Ba năm trước, khu vực phía Bắc đỉnh Đại Hạ Kiếm Tông xảy ra mất mùa."
"Hạn hán kéo dài suốt hai năm ròng, người nông dân không thu hoạch được hoa màu, ta đi qua đó định dùng linh chú làm mưa xuống."
"Thì trông thấy tiểu nha đầu ngồi xổm bên vệ đường, nằm bên cạnh là một nữ nhân bị đói chết."
"Ta đã đưa con bé về, trên đường đi ăn một bữa bánh bao thịt nóng hổi."
"Đến giờ ta vẫn còn nhớ ánh mắt của con bé nhìn ta sáng như thế nào.”
"Con bé nói với ta, đây là món ăn ngon nhất mà con bé từng được ăn!"
Lý Tuấn Huy yên lặng lắng nghe ông lão kể câu chuyện về tiểu nha đầu.
Câu chuyện không khỏi làm cho Lý Tuấn Huy cũng nhớ về mình lúc nhỏ.
Hình như hắn cũng không được sống vui vẻ cho lắm...
Chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-khach-mu/3404727/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.