Tương Thành không không đến đây để thi đấu, nàng chỉ đến chơi đùa giống như các Quận quân, Huyện quân, Huyện chủ, Quý nữ kia mà thôi, cũng săn được không ít con mồi, trên đường đi đến nơi này, tất cả mọi người đều tách nhau ra, nhìn thấy một con hồ ly nhỏ đáng yêu, muốn bắt về nuôi. Hỏi hạ nhân thì cũng không có ai mang theo lưới, chỉ đành phải tự động thủ.
Gặp được Bách Nhiễm, con hồ ly đáng thương bị một hồi tai bay vạ gió, cuối cùng bị đưa vào trong tay Tương Thành.
Sau khi hai người giao hồ ly xong, thì tách ra. Tương Thành nhìn Bách Nhiễm đi xa, nhìn đến khi bóng đám người khuất vào trong bụi rậm, mới ghìm ngựa xoay người đi.
"Điện hạ không tìm con mồi nữa sao?" Thị nữ hỏi.
"Không tìm nữa, về thôi." Liếc nhìn con hồ ly kia một cái, sâu bên trong ánh mắt Tương Thành cất giấu ý cười, cất lời: "Tìm một thú y cho vật nhỏ này đi."
Nàng mang tâm tình vui sướng quay về, đến màn trướng của Cố Hoàng hậu đang ngồi chờ những thanh niên tài tuấn trở về. Sau sự việc lần trước nàng có biểu hiện xuất sắc để Hoàng đế nghe theo nàng, Cố Hoàng hậu cũng càng thêm hài lòng nghe ý kiến của nàng, có việc cũng sẽ hỏi ý kiến của nàng. Tương Thành nhận được chút trọng dụng, trong hoàn cảnh như vậy, nàng đã không thể tìm được người có thể che mưa chắn gió, thì chỉ hi vọng có thể bảo vệ thân nhân bên cạnh mình, Hoàng đế, Hoàng hậu và cả Thái tử.
Cố Hoàng hậu nghe nói Công chúa mang về một con hồ ly, vội cho thân tín đi xử lý, thu thập sạch sẽ xong mới đưa đến cho Công chúa chơi đùa. Thái tử học tập rất tốt, tuổi còn nhỏ, mà dường như tay không rời sách, lúc này còn lấy ra một cuốn sách, đọc đến chỗ không hiểu, thì thỉnh giáo Tương Thành. Tương Thành cũng vào học, đọc đủ thứ thi thư, học vấn cũng tương đối, rất vui vẻ giảng giải cho ấu đệ. Chỉ là lúc này không phải thời điểm tốt để học tập, bên ngoài vang lên tiếng chiêng trống ồn ào, qua một lúc thì nhóm tài tuấn trở về, còn nói năng ầm ĩ, nên tiện đó nói: "Trước đặt sang một bên, ta dẫn đệ ra ngoài xem."
Thái tử chớp mắt mấy cái, hứng thú dạt dào, không có một tiểu hài tử nào mà không thích náo nhiệt cả.
Khi Tương Thành dẫn Thái tử đi chơi một vòng, Hoàng đế cùng Liên Tiên Long hạ một ván cờ, Lâm Truy Hầu cùng Tạ Hồi châm một tuần trà, thì nhóm tài tuấn đã trở lại.
Mọi người có thu hoạch rất phong phú, dù sao cũng mang hạ nhân theo, sao có thể tay không mà về.
Trong đó số lượng của Bách Nhiễm là nhiều nhất, lại có không ít con mồi lớn cỡ một người, tiếp theo chính là Trần Tiễn Chi, tiểu tử này cố hết sức mình mà biểu hiện một phen, tiếp sau nữa là tôn tử của Liên Tiên Long, Liên Thành và vài người khác, Hoàng đế tùy tiện ban thưởng cho những người xếp dưới, đang muốn trọng thưởng cho ba người đứng đầu để tỏ vẻ khen gợi mà ban thưởng hậu hĩnh, thì có đại thần cưỡi khoái mã đến. Hiển nhiên là có đại sự, đại thần nhảy xuống ngựa còn chưa kịp đứng vững đã lập tức chạy đến, cao giọng cấp báo: "Quân báo, Hung Nô xâm chiếm! Quân báo, Hung Nô xâm chiếm."
Gương mặt tuấn tú của Trần Tiễn Chi nhăn lại: Bọn Hung Nô này muốn tìm đường chết mà, tốt xấu gì cũng phải để lão tử lãnh xong phần thưởng đã chứ! Phần thưởng này hơn phân nữa là chức quan rồi, còn lại là thực chức, lại là vì săn bắn mà lấy được, hẳn phải là quan võ, với việc hoàng đế ra tay hào phóng thì không chừng là Ngự lâm hoặc Long sóc, chí ít cũng là hàng ngũ phẩm, rất hợp tâm ý hắn!
Bách Nhiễm nhịn cười, dùng ánh mắt xoa dịu, muốn hắn bình tâm lại chớ nóng vội.
Vì Hung Nô xâm chiếm, mà một ngày vui chơi săn bắn bị gián đoạn, Hoàng đế dẫn theo bách quan chuyển từ sườn đông sang sườn bắc đi đến hành cung, nghe chiến báo. Tôn tử mỗi nhà đều đi về trước, trưởng bối dặn dò, trong thời gian mấu chốt này, đều phải thành thật một chút, chớ sinh sự.
Bách Nhiễm trở lại phủ, cho người xử lý hết những con mồi đã bắt được trong hôm nay, còn nói rõ hai con cáo lông đỏ và vài con chồn trong số đó là cho Phu nhân, còn lại cũng đều giao cho Phu nhân xử trí, hoặc là tặng, hoặc là nhập khố.
Phân phó xong, nàng đang định tắm rửa thay y phục thì chợt nghe bên ngoài bẩm báo, Tương Thành Công chúa tặng hai bộ lông của ngân hồ và tử chồn, Bách Nhiễm cũng không khách khí mà nhận lấy, cũng đưa cho Tạ thị xử lý, lại nhờ người truyền tin sau khi trở về thay lời cảm tạ Điện hạ.
Về phần lễ vật đáp lễ, Tạ thị sẽ lo liệu.
Bách nhiễm thư thái bước vào bồn tắm, ngồi trong thùng gỗ lớn, nhìn những biến hóa nhỏ bé trên cơ thể từ năm trước mà không khỏi thở dài, nàng cũng không thể giả làm nam tử cả đời được, nàng cũng không thể giả trang được nữa.
Nàng dựa vào vách thùng tắm, toàn thân đều chìm trong nước, dòng nước ôn hòa, làm người ta thư thái khai thông gân cốt. Bách Nhiễm nhắm hai mắt, trong lòng lại bắt đầu tính toán, dù cho thế nào, nàng cũng sẽ lưu lại một đường lui cho bản thân, quyết không để bản thân bị thua thiệt.
Bách Nhiễm suy rồi lại tính, cũng chỉ có thể nghĩ được đại khái, bởi vì có nhiều biến số lớn, lại có thể sẽ gặp phải vài kỳ ngộ hoặc nguy hiểm, lại vì vây cánh bản thân chưa đủ cứng cáp, có rất nhiều chuyện không có cách nào làm chủ được.
Sẽ tốt hơn nếu nghĩ ra vài phương pháp sơ lược. Bách Nhiễm đứng lên, lấy khăn lau khô người, thay xiêm y sạch sẽ mềm mại, lại khoác thêm áo ngoài mỏng, bước ra ngoài hỏi: "Quân Hầu đã về chưa?"
Hạ nhân vội bẩm: "Dạ vẫn chưa, đã cho người đến đợi hỏi, chỉ sợ tạm thời còn chưa về."
Bách Nhiễm gật gật đầu, đoán chừng lần này Hung nô muốn thừa dịp trung nguyên gặp hạn, tướng sĩ ở biên quan cũng chịu ảnh hưởng, muốn đánh một trận, lại kiếm một chút lợi.
Biên quan a biên quan, tình hình thật phức tạp, chỉ sợ còn có rắc rối cần phải thu dọn. Bách Nhiễm vừa nghĩ vừa thong thả bước từng bước, giống như một Lão Thái Công thư thái ẩn cư nơi điền viên.
Phía sau có vài hạ nhân đi theo, thong thả một đường đến chỗ của Mẫn Tĩnh Viễn.
Mẫn Tĩnh Viễn cũng thích mực do Bách Nhiễm làm, mực mà Bách Nhiễm mang đến tặng Tiên sinh cũng không phải là hương lan, mà là hương tùng, chữ được viết ra, như được huân qua hương thơm tốt nhất, vô cùng tao nhã lại đầy khí khái.
Thấy Bách Nhiễm từ xa đi đến, Mẫn Tĩnh Viễn vì phần mực này, nên cũng nể mặt nàng, cho gia lệnh đi ra nghênh đón.
Lão đang câu cá, nói Bách Nhiễm ngồi xa một chút, miễn cho làm quấy nhiễu cá của lão. Bách Nhiễm cũng không để tâm, tìm một chỗ ngồi xuống, khoan thai tự tại, tận hưởng gió mát lành và ánh nắng chiều ấm áp thoải mái, tóc cũng đã khô, có nha hoàn muốn buộc tóc cho nàng nên tiến đến mời nàng dời bước, Bách Nhiễm cũng không để ý mà nói: "Làm tại đây đi."
Nha hoàn mang lược gỗ đào đến, nhẹ nhàng chải lên tóc nàng, lấy một dải lụa buộc lên.
Làm xong, thì thấy Mẫn Tĩnh Viễn thu cần câu. Bách Nhiễm nghĩ một chút, cất tiếng hỏi: "Học trò muốn đi biên quan giành chút công danh, Tiên sinh thấy có thể không?"
Mẫn Tĩnh Viễn khom người sửa sang lại giỏ cá, cũng không ngước mắt lên: "Chuyện công danh, ngươi nên nói với A ông của ngươi, sao lại đến hỏi ta?"
"Ta có thể xin dùng tướng lĩnh của Tiên sinh được không?" Xin tướng nhân của Mẫn Tĩnh Viễn.
Cuối cùng Mẫn Tĩnh Viễn cũng biết vì sao nàng lại đến đây, cũng không ngại bẩn mà vắt giỏ cá lên lưng, đưa mắt nhìn Bách Nhiễm, nói: "Được." rồi bước đi.
Có lời này của lão, Bách Nhiễm cũng an tâm, tựa như rất nhiều công ty thông báo tuyển dụng muốn một phần phiếu điểm trong trường và bài đánh giá tâm lý, Bách Nhiễm đi đến đây chuyến này là để lấy điều này giao cho Lâm Truy Hầu.
Mẫn Tĩnh Viễn đi được vài bước, thì dừng lại nói: "Nếu thật muốn đi, thì trước đó điều chế mấy phần mực đến đây cho ta trước đi."
Bách nhiễm khom người bái, cười nói: "Tất nhiên học trò xin tòng mệnh."
Cuối cùng mặt Mẫn Tĩnh Viễn cũng giãn ra, khóe môi cười cười, cho người mang cá lão câu được, gói lại vài con cho Bách Nhiễm mang về.
Người đi tặng đồ đã trở lại hành cung, Tương Thành Công chúa đang ngồi chờ nàng. Người nọ tên là A Mông, là thị nữ thân cận của Tương Thành, cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tình cảm thân thiết, luôn được xem là tâm phúc của nàng.
A Mông không đợi Tương Thành mở lời, đã một năm một mười nói rõ: "Bách lang gặp nô tì, nhận lễ vật xong thì cho người đưa đến cho Phu nhân xử trí, lệnh nô tì khi về thay mặt cảm tạ Điện hạ, thời điểm xuất môn, mẫu thân Bách lang có tặng một phần lễ đáp."
Tương Thành mang chút ý cười: "Vất vả ngươi chuyến này, giờ thì đi nghỉ ngơi đi." Xem như có qua có lại với con hồ ly kia. Dù cho Bách Nhiễm có nghĩ thế nào, nàng luôn không muốn để Bách Nhiễm nghĩ rằng nàng tham lợi, mặc dù biết rõ đối phương là người rộng lượng, sẽ không nghĩ như vậy, nhưng Tương Thành cũng không muốn lưu lại chút khuyết điểm nào ở chỗ Bách Nhiễm.
Nàng cũng không biết từ khi nào lại bắt đầu để ý, nhưng khi phát hiện ra thì đã như thế này rồi. Có lẽ cho A Mông đến tặng đồ là vì muốn trước mặt nàng ấy nhắc đến bản thân nhiều thêm một lần?
Tương Thành cong môi, trong lòng có chút ngượng ngùng, nhưng trên mặt cũng không biểu lộ ra, các nàng, hơn phân nửa là không có khả năng, nếu truyền ra ngoài, cũng chỉ làm khó nàng ấy mà thôi. Tương Thành nhìn ra được, nàng đối với Bách Nhiễm, cũng không như nàng ấy đối với nàng.
Thị nữ ôm hồ ly đã được xử lý vết thương lên, Tương Thành nhẹ nhàng ôm vào lòng, vuốt ve lớp lông trắng mịn màng bóng loáng.
Thị nữ cười nói: "Vật nhỏ này cũng rất biết nhìn người, vừa đến tay Điện hạ đã yên tĩnh lại rồi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]