Chương trước
Chương sau
"Tương Thành cảm giác sự căng thẳng của bản thân đã giảm bớt, nhưng theo đó cũng nổi lên chút thất vọng"

Bách Nhiễm đang hưng phấn ngắm nhìn hoa đăng, cửa tiệm hai bên đường, còn cả những người trên đường với những biểu cảm khác nhau trong không khí vui mừng này, nàng cảm thấy vô cùng thú vị. Nàng và trần tiễn chi đi song song nhau, phía sau có hơn hai mươi hạ nhân đi theo, cho dù nàng chưa từng làm điều ác hay bắt nạt ai, nhưng khi người khác thấy khí thế phô trương này cũng đều biết hẳn là con cháu của đại hộ nào đó, nên không dám đụng chạm.

Bách Nhiễm tự cho là không có ai dám đụng chạm vào mình thì đột nhiên đã bị tiểu thiếu niên lỗ mãng kia liều lĩnh bổ nhào vào người rồi. Bách Nhiễm và đồng bọn đều kinh ngạc, cái này không đúng, hài tử nhà ai lại lớn mật như vậy!

Tuy kinh ngạc nhưng không ảnh hưởng đến hành động của Bách Nhiễm, nàng thấy người nọ đứng không vững, cánh tay không cầm đèn lồng vươn ra, vô cùng thân thiết đưa tay đỡ trên lưng đối phương, tiếng nói nhã nhặn: "Tiểu công tử cẩn thận dưới chân".

Tương Thành không cẩn thận đụng vào một người, thiếu chút đã ngã xuống, lại được người đỡ lấy, bên tai vang lên tiếng nói ôn hòa, nàng kinh ngạc ngẩng đầu, lại nhìn thấy gương mặt xa lạ với hai gò má tinh xảo, trên gò má tinh xảo ấy từ từ cong lên nụ cười nhu hòa, dưới hàng mày mảnh như lá liễu kia, là đôi mắt sâu thẳm sáng trong đầy thiện chí.

Tương Thành không biết ra sao, cũng dã quên bản thân đang làm gì, chỉ trợn mắt há miệng nhìn nam hài xa lạ trước mắt.

Bách Nhiễm cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ nàng dọa đến người ta rồi sao? Vừa định nói chuyện, thì Trần Tiễn Chi bên cạnh đã không kiên nhẫn, tiểu bằng hữu của hắn bị cái tên mao đồng này đụng trúng, người này còn giả ngu không chịu giải thích, tuy dáng vẻ trông rất đẹp, nhưng không có nghĩa là có thể ức hiếp tiểu bằng hữu của hắn. Hắn tiến lên một bước, nói: "Ngươi là kẻ nào? Đi đứng kiểu gì vậy? Mắt mọc sau gáy hay sao?"

Tiếng nói hắn vừa cất lên thì Tương Thành cũng hồi phục lại tinh thần.

Tương Thành biết hôm nay là Tết Nguyên tiêu, đã ngắm hoa đăng trong cung nhiều năm cũng không thấy có gì mới lạ, nên muốn xem Tết Nguyên tiêu bên ngoài cung là thế nào, tất nhiên Hoàng đế và Hoàng hậu không đáp ứng cho nàng xuất cung, ngày thường thì dễ rồi, nhưng đêm nay phố xá chật kín người, khó đảm bảo không xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Một khi đã như thế, Tương Thành liền bỏ chút công phu, thuyết phục Cố Lãng Thập Tam lang của Cố gia tiến cung thăm cô mẫu, đưa nàng trốn ra khỏi cung.

Quả thực ngoài cung rất náo nhiệt thú vị, Tương Thành nhìn mà hoa cả mắt, dân chúng rộn ràng qua lại trên đường, nên không được bao lâu thì bị tách ra với Cố Lãng. Không có Cố Lãng, nàng hồi cung thế nào đây? Hơn nữa đây là lần đầu tiên đến khu vực xa lạ, khi đã bình tĩnh lại, thì sự sợ hãi đã bị thay thế bởi sự tò mò và hưng phấn khi nhìn thấy điều mới lạ, nàng vội đi tìm Cố Lãng, nhưng có thế nào cũng không tìm ra được.

Còn đụng trúng người khác.

Tương Thành vừa thấy phía sau người này có hơn hai mươi hạ nhân, thì rất vui mừng: "Các ngươi, thay ta tìm Thập Tam lang đến đây".

Nhóm người Trần Tiễn Chi lại lần nữa sợ ngây người. Tên này ở đâu đến vậy? Có hiểu phép tắc không thế? Sao có thể nói ra lời này với vẻ hiển nhiên như vậy? Hắn cười lạnh, vừa muốn làm người tốt dạy dỗ cho hài tử ngây ngô này, thì lại bị Bách Nhiễm kéo tay áo ngăn lại.

Bách Nhiễm vẫn luôn yên lặng đứng một bên quan sát. Đầu tiên là xem cách ăn mặc, người này mặc toàn hàng thượng phẩm, mà quan trọng hơn là, đồ trang sức trên eo nàng ấy là vàng. Gần đây, không ai được dùng trang sức làm từ vàng, ngoại trừ Hoàng thất hoặc đại thần, tôn thất được Hoàng đế đặc biệt cho phép, kẻ nào vượt quyền, đều bị vấn tội. Có thể trang sức này là vàng giả, nhưng tất cũng không phải kẻ tầm thường.

Lại nhìn tướng mạo hình dáng của người này, vì lý do cá nhân nên khi nàng nhìn những thiếu niên cùng tuổi đều thường quan sát có phải thật sự là nam hài hay không (đây là bệnh, phải trị),mấy năm này cũng có không ít nữ nhi thế gia, quyền quý cải nam trang chạy ra ngoài chơi. Qua quan sát đánh giá, nàng lại thầm cho ra kết luận, tiểu công tử này vốn là một tiểu thư.

Với hai điều đó, thì không thể động tay với người này - - Cũng không cần lo sợ, chỉ là hơi rắc rối thôi.

"Không biết tiểu công tử họ gì tên chi, Thập Tam lang này là người của phủ nào?" Bách Nhiễm hỏi, sắc mặt nàng vẫn không đổi, vẫn là ý cười ôn hòa như trước. Mặc dù Trần Tiễn Chi hơi nghi ngờ, nhưng cũng không lên tiếng nữa.

Tương Thành cũng chẳng phải không hiểu thế sự, tuy nàng vẫn luôn được nuôi dưỡng trong thâm cung, nhưng cũng hiểu đạo lý người khác sẽ không vô duyên vô cớ giúp đỡ mình. Phụ thân nàng là Hoàng đế, có vài đại thần không muốn tương trợ thì sẽ không tương trợ, phụ thân nàng cũng không còn cách nào khác. Từ nhỏ nàng đã tự mình mưa dầm thấm đất, khi đến một độ tuổi nhất định, đã không còn sự kiêu ngạo và ngu ngốc khi còn nhỏ nữa, chôn sâu dưới đáy lòng sự dũng mãnh của nữ nhi dòng họ Tư Mã.

Vừa rồi còn gấp gáp, hiện tại đã trở lại bình thường, lại nghe thấy vị ca ca ưa nhìn này hỏi nàng, cũng đáp lại rõ ràng: "Thập Tam lang của Cố gia, là biểu huynh của ta". Cũng không nói bản thân là ai.

Cố gia? Bách Nhiễm không cần nghĩ mà đã bật lời: "Cố Lãng?"

Nhìn thấy đối phương gật đầu.

Trong đầu Bách Nhiễm lóe lên một ý nghĩ đó là biểu đệ của cố lãng không phải là đông cung sao? À, không, đây là vị tiểu thư, éc, đầu óc Bách Nhiễm xoay chuyển rất nhanh, tích tắc đã nghĩ ra được ngay... Không hay rồi, nàng đụng phải Tương Thành công chúa rồi!

Nữ nhi Cố thị không chỉ có một mình Cố Hoàng hậu, nhưng trong số những nữ nhi gả ra ngoài, người mang được trang sức bằng vàng cũng chỉ có Cố Hoàng hậu.

Nhất thời Bách Nhiễm cảm thấy nhức nhức cái đầu. Sao lại gặp phải nàng ta vậy chứ, ám ảnh tuổi thơ rất nghiêm trọng. Bách Nhiễm hối hận đến xanh ruột, sao trước khi đi không chịu xem hoàng lịch trước, nói rõ hôm nay không nên xuất hành.

Tương Thành lại không biết thân phận đã bị người nhận ra, giương ánh mắt long lanh lên hỏi: "Ngươi biết hắn sao? Giúp ta tìm hắn được không?"

Đôi mắt của nha đầu kia rất đẹp, lần đó cũng là long lanh lấp lánh như vậy, lại vô cùng chuyên chú, dường như có thể dọa khiếp người. Bách Nhiễm vừa nghĩ, vừa nặng nề mà gật đầu, đưa tay lên, lập tức có hạ nhân tiến đến, nàng phân phó: "Mang theo năm người, chia làm hai hướng, đi dọc hai bên đường, cùng gọi tên Cố Lãng, gặp được người, thì mời đến quán trà vân lai phía trước".

Hạ nhân nhận lệnh mà đi.

Trần Tiễn Chi quyết sẽ không chiếm đất diễn của tiểu đồng bọn của mình, thấy Bách Nhiễm đã nhận lấy chuyện này, nên cũng thay đổi thái độ, cười nói: "Cố Thập Tam có quen biết với chúng ta, chúng ta đến quán trà từ từ chờ hắn thôi".

Đoàn người cùng đi đến quán trà. Bách Nhiễm mang tâm trạng nặng nề, nhưng trên mặt cũng không nhìn ra được gì, vẫn là ý cười nhu hòa như trước, chỉ là nếu để ý kỹ, cũng có thể nhận ra, ánh mắt của nàng đã không còn vẻ nhu hòa giống như vừa rồi nữa.

Đã gặp phải rồi, chỉ đành phải bảo hộ toàn vẹn an toàn cho Công chúa thôi, bằng không, khi xảy ra chuyện truy cứu ra thì nàng cũng không tránh thoát được trách nhiệm. Bách Nhiễm không muốn quản, nhưng lại không thể không quản. Nàng vẫn đi bên cạnh Trần Tiễn Chi, Tương Thành cho rằng nàng ấy hiền lành, lại thích dáng vẻ tươi cười của nàng ấy, nên đi bên cạnh nàng. Ba người cùng song song mà đi.

Đến quán trà, đặt một nhã gian vào ngồi, Bách Nhiễm đưa lồng đèn con thỏ cho hạ nhân cầm, Tương Thành vừa thấy đã bị hấp dẫn ánh mắt. Phần lớn các tiểu cô nương đều thích những món đồ nhỏ đáng yêu thế này, đôi mắt linh động kia lại sáng lấp lánh lên, nhìn dán vào đó. Lồng đèn thỏ và tiểu Công chúa đặt chung một chỗ trông có vẻ vô cùng hài hòa, chiếu sáng lẫn nhau, đều vô cùng đáng yêu.

Bách Nhiễm vừa nhìn, đột nhiên cảm thấy bản thân thật buồn cười, sao lại so đo với một hài tử như thế, chuyện đã bao nhiêu năm rồi, nói đến cũng là do bản thân hôn người ta trước kia mà. Nghĩ như vậy, nàng lại nhẹ nhõm hơn, ngồi xuống nâng chung trà lên, ý muốn nhấp môi một chút, rồi nói với nàng ấy: "Ngươi thích, thì tặng cho ngươi đó".

Tương Thành cũng không khách khí chút nào, trong tiềm thức nàng cảm thấy người này rất thân thiết, đã là người thân thiết, thì tốt nhất không nên khách khí. Nàng mỉm cười nói cảm tạ, rồi ngồi xuống chờ Cố Lãng.

Chỉ chốc lát sau, Cố Lãng đã chạy đến. Hắn lo lắng xông vào, vừa thấy Tương Thành mới nhẹ nhàng thở ra, lớn tiếng nói: "Ngươi làm ta sợ muốn chết!"

Lúc này Tương Thành lại khá bình tĩnh: "Nhiều người, nên dễ đi lạc".

Cố Lãng không dám nhiều lời với vị biểu muội là Công chúa này, cũng không nỡ trách móc nặng lời với nàng, quay đầu nhìn thấy trong phòng còn có hai người đang ngồi, hắn mới phát giác bản thân đã thất thố, chỉnh sửa lại y phục cho tự nhiên, nhanh chóng cúi người thi lễ cảm tạ: "Bách huynh, Trần huynh, lần này đa tạ nhị vị".

Trần Tiễn Chi phất tay: "Chỉ chút chuyện nhỏ, Cố huynh khách khí rồi".

Cố Lãng cười cười, bị kinh hách cả đêm, hắn thử hỏi Tương Thành: "Sắc trời đã không còn sớm, chúng ta trở về thôi nhỉ".

Tương Thành nhìn nhìn Bách Nhiễm, có chút không nỡ, lại sợ về muộn bị cung nhân phát hiện, nàng hơi chút do dự, lại nhìn Bách Nhiễm rồi hỏi: "Lần này nhận ân tình của ngươi, còn chưa biết túc hạ là ai". Khi nói những lời này trong lòng lại nảy lên cảm giác khác lạ, còn có chút căng thẳng, sợ người ta không đáp lại.

Bách Nhiễm cười nói: "Chỉ tiện tay mà thôi, không đáng nhắc đến. Cũng không còn sớm, tiểu công tử nên sớm về nhà đi".

Theo lời nàng ấy nói ra, Tương Thành cảm giác sự căng thẳng của bản thân đã giảm bớt, theo đó cũng nổi lên chút thất vọng. Để nàng lại hỏi lại lần thứ hai là điều không thể, nàng hơi mỉm cười, cầm lấy lồng đèn con thỏ rồi nói: "Tạm thời đành cáo biệt vậy".

Không nói cũng được thôi, dù sao Thập Tam lang cũng biết.

---------- 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.