"Một bó tuổi mà lại bị đánh đòn thế này thật quá xấu hổ".
Bách Nguyên không đồng ý, hòa nhã nói với nàng: "Lượng sức mà làm, con vẫn đang tuổi lớn, cố sức đọc sách, sẽ không cao lên được nữa".
Mới không phải, Bách Nhiễm liếc nhìn hắn, hiện tại ngoại trừ việc học tập văn hóa tri thức, mỗi ngày nàng còn phải bắn 100 mũi tên, chờ đến khi lên bảy tuổi, là tuổi đã đủ điều kiện, còn phải học cưỡi ngựa, nếu phát hiện ra hoạt động thể chất nào thú vị, còn có thể học chúng, năm nay thế gia chi tử không chỉ phải có năng lực, phải đọc sách, còn phải biết chơi, như ném thẻ vào bình rượu, cưỡi ngựa, săn bắn, uống rượu, đàn sáo, mọi thứ đều phải học. Mỗi ngày đều phải vận động, nàng mới sẽ không thể không cao lên được.
Bách Nguyên nhìn thấy trong đôi mắt sáng ngời của Bách Nhiễm viết lên câu 'Ngươi đừng có mà gạt ta, tuy rằng ta còn nhỏ, nhưng ta không dễ bị gạt vậy đâu', mà cảm thấy vô lực trầm trọng -- Khi còn là một tiểu bằng hữu, việc khó lừa con như vậy có thật sự tốt hay không đây?
Một người đã bị bại trận, Tạ thị liếc nhìn Bách Nguyên một cái, vỗ nhẹ lên vai Bách Nhiễm rồi nói: "Làm sao có thể híp mắt liếc nhìn trưởng bối như vậy hả? Không được vô lễ như thế."
Bách Nhiễm nghe vậy, vẻ mặt lập tức nghiêm túc lên, nhìn không chớp mắt.
Tạ thị muốn bắt đầu giảng đạo lý với Bách Nhiễm: "Cũng không phải không cho con học, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-gia-ky-su/3390953/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.