Lão bản Hồi Xuân Đường đối với việc Giản Già bệnh còn chưa hoàn toànkhỏi đã đi làm, biểu tình rất kích động làm cho Giản Già hoảng sợ. Lãobản mới xấu hổ cười nói “Ách…… Mấy ngày nay có rất nhiều bệnh nhân oángiận, ngươi đã đến rồi thật tốt quá.”
Quả nhiên, biết Lâm đại phu lại xem chẩn, bệnh nhân đã nhanh chóngxếp hàng đầy trước cửa hiệu thuốc, Giản Già đầu choáng váng nãotrướng(não phình lên). Tới giữa trưa không còn người bệnh nữa mới nhớ ra hôm nay Thiển Thanh muốn tới đây.
Kết quả lại không thấy Thiển Thanh đâu, lại gặp Tiểu Kha đã lâu không thấy.
Bên người Tiểu Kha có mấy người hầu, trên người cũng không còn là bốsam (đồ bằng vải thô) nghèo nàn nữa, mà là lăng la tơ lụa đẹp đẽ quýgiá, trong thần sắc cũng mất đi sự ngây ngô và tính trẻ con, lại tăngthêm một chút quyến rũ, nói với mấy người bên cạnh “Các ngươi ở cửachờ.” Rồi ngồi trước mặt Giản Già.
Giản Già thu thập mấy thứ trên bàn, sau đó mở miệng nói “Đặt tay lên đi.”
Tiểu Kha cười cười đặt tay lên tấm đệm, sau đó chậm rãi mở miệng “Ta thành thân.”
Giản Già không mở miệng.
“Là một người rất nhiều tiền có thể cho phụ thân cùng đệ đệ của tamột cuộc sống rất tốt” Tiểu Kha cũng không để ý tới chuyện Giản Giàkhông có phản ứng, ôn hòa tiếp tục nói “Ta lúc đầu quả thật thực khôngcam lòng, thê chủ so với ta lớn hơn mười tuổi, gả đi cũng chỉ có thể làm thị mà thôi. Nhưng mà hiện tại ta cũng thông suốt rồi, không có gìkhông tốt, hiện tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-gia-khuc/29393/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.