Chương trước
Chương sau
Hồng lăng ấm trướng.
Quần áo bị xả lung tung xuống mạn giường trên giường là hình ảnh haingười đang chặt chẽ dây dưa, dấu không được thanh âm rên rỉ nức nở.Xuyên thấu màn che có thể thấy trên giường là một nam tử hơi hơi nhíumày trong mắt tràn đầy ánh nước.
Ngón tay thon dài mảnh khảnh của nam tử cùng một bàn tay khác gắt gao đan vào nhau, chặt chẽ, giống như vĩnh viễn cũng không thể tách ra.
Giản Già cắn lên xương quai xanh tinh xảo của Thiển Thanh, chậm rãihôn qua, sau đó ở bên tai Thiển Thanh nói nhỏ “Có khỏe không?”
Thiển Thanh trên trán đều là mồ hôi, cắn môi dưới cực lực khắc chếtiếng rên rỉ, bàn tay không cùng tay của Giản Già tương giao gắt gao nắm lấy sàng đan, kích tình quá độ làm cho hắn cơ hồ muốn ngất đi, nhưngvẫn gật đầu, nhẹ nhàng “ân” một tiếng.
Giản Già cười trêu tức một chút, thân thể trầm xuống đồng thời nắmlấy thắt lưng Thiển Thanh kéo về hướng mình. Động tác đó làm cho ThiểnThanh khó có thể khắc chế được mà kinh hô ra tiếng.
“Giản Già…… Đừng, đừng…… Chậm một chút……”
Bàn tay vốn đang chu du trên người Thiển Thanh liền dịch chuyển kéolấy cằm Thiển Thanh. Giản Già cúi đầu ngậm lấy lời lẽ của đối phương,nuốt vào những tiếng nức nở khẩn cầu, không ngừng dây dưa, cuốn lấy đầulưỡi Thiển Thanh đang không biết phải làm sao mà chậm rãi nghiền nát,làm cho hốc mắt Thiển Thanh phiếm hồng.
Nữ tử ở thời không này rất có tinh lực, hơn nữa Giản Già bình thườngcũng luôn tự chủ kiềm chế, nên bây giờ cơ hồ làm cho Thiển Thanh chịukhông nổi mà khóc lên.
Thời gian dài dây dưa làm cho Thiển Thanh không thở được, cuối cùngGiản Già thấy hắn cũng sắp hít thở không thông nên rốt cục cũng buôngtha cho hắn. Sau đó dời tới chiếc cổ tinh tế của đối phương khẽ cắnliếm. Hô hấp của nàng càng ngày càng dồn dập, động tác cũng bắt đầukhông thể khống chế mà trở nên vội vàng.
Thanh âm của Thiển Thanh cũng trở nên nghẹn ngào, nước mắt từ khóemắt chảy ra, cúi đầu muốn cự tuyệt lại không biết nên cự tuyệt cái gì.
Hai tay Thiển Thanh vốn đang để bên người bị Giản Già dùng một bàntay kéo lên phía trên, tay kia thì kéo hai chân Thiển Thanh ra, ngón tay xoa lên làn da non mịn bên trong đùi của Thiển Thanh.
Thiển Thanh khóc lớn hơn.
“Giản Già…… Giản GIà…… Ta chịu không nổi…… Ngô…… Chậm một chút…… Nàng chậm một chút……”
Nàng vẫn luôn là khuôn mặt lạnh lùng nhưng động tác đối với vô cùngôn nhu, nằm ở trên người hắn cắn vành tai hắn, thanh âm như bị đè nén“Nhịn một chút.”
Nói xong, động tác lại càng kịch liệt.
Tất cả nước mắt của Thiển Thanh đều bị Giản Già hôn lấy. Rồi độtnhiên trước mắt là một màn sáng trắng, rồi sau đó lại bị bóng tối baophủ.
Thiển Thanh là vì đau mà tỉnh lại.
Bên tai có tiếng hít thở quen thuộc, có thể cảm giác được Giản Giàlên tiếng xin lỗi sau đó là chậm rãi nhẹ nhàng mơn trớn mặt mình. Nghĩđến chuyện vừa mới xảy ra, Thiển Thanh vốn muốn mở mắt lại nhắm mắt lại.
Trời ah. Hắn đã làm cái gì!
Hình ảnh hai người dây dưa hiện lên, hắn khỏa thân chủ động quyến rũGiản Già, thậm chí còn chủ động ngồi ở trên đùi nàng, sau đó còn……
Thiển Thanh đầu óc choáng váng, hắn làm sao có thể…… làm sao có thể can đảm như vậy?!
Cảm giác được hơi thở ở bên gáy, sau đó là thanh âm mang theo ý cười của Giản Già vang lên “Thanh Nhi, tỉnh rồi sao? Sao lại đỏ mặt nhưvậy?”
Mặt của Thiển Thanh càng chôn sâu vào trong chăn, mắt cố nhắm chặt lại.
Giản Già cười nhẹ, vươn tay ôm lấy Thiển Thanh đang muốn cuộn lạithảnh một cuộn, khuyên nhủ “Tỉnh dậy ăn một chút đi. Chàng đã ngủ mộtngày, hẳn là đã đói bụng lắm rồi chứ?”
Một ngày?!
Thiển Thanh kinh ngạc, lặng lẽ hé mắt một chút, quả nhiên, bên ngoài đã là ban ngày.
“Điểm tâm cũng chưa ăn, không đói bụng sao? Không phải chàng muốn cócục cưng sao? Thân thể gầy yếu như vậy làm sao có thể mang thai?”
Thiển Thanh kinh ngạc đến quên cả việc bản thân đang giả bộ ngủ, lậptức ngồi dậy.Nhưng bởi vì ngồi dậy quá nhanh nên trước mặt tối sầm, suýt chút nữa thì té. Giản Già cuống quít đỡ lấy hắn, “Chàng đứng lên nhanhnhư vậy làm gì? Có khó chịu hay không?”
Thiển Thanh nắm lấy ống tay áo của Giản Già, vội vàng nói “Giản Già, nàng nói cục cưng là sao?”
“Chàng không phải thích có một hài tử sao?” Giản Già ánh mắt ôn hòa,cười nói “Umh, dù sao cũng đã có một tiểu viên, lại nuôi thêm một hài tử thì cũng không có vấn đề gì.”
“Nhưng Giản Già không phải nàng không thích tiểu hài tử sao?”
Giản Già kinh ngạc, sau đó bật cười “Quả thật là như vậy nha, ta chỉmuốn hai người chúng ta sống với nhau, nhưng mà nếu hài tử cũng giốngnhư chàng thì cũng không có gì không tốt.”
Từ sau sự xuất hiện của người nhà Lâm gia, sau đó là Từ Công dây dưakhông dứt, rồi một đống chuyện phiền toái không thể đếm được, Giản Giàđã hiểu rõ vì sao người bên cạnh càng ngày càng bất an càng ngày càng sợ hãi, hài tử, ít nhất có thể đem đến cho hắn một chút cảm giác an toàn.
“Hay là chàng không muốn?”
“Không! Ta muốn!”
Ánh mắt của Thiển Thanh sáng ngời, để lộ sự vui sướng không nói nênlời, làm cho Giản Già không thể di dời tầm mắt “Giản Già, ta muốn có hài tử!”
Đem chăn đã trượt xuống bọc Thiển Thanh lại thật kĩ, Giản Già cười“Vậy phải ngoan ngoãn bồi dưỡng thân thể cho tốt, có biết không?”
Thiển Thanh lúc này mới chú ý tới mình vẫn còn khỏa thân, chẳng quathân thể thực nhẹ nhàng khoan khoái, có lẽ là Giản Già đã giúp hắn laurữa sạch sẽ, nghĩ như vậy sắc mặt không khỏi phiếm hồng.
Giản Già nhìn hắn xấu hổ nắm chăn, giọng nói có chút vui đùa “Những thứ nên thấy ta đều đã thấy, chàng sợ gì chứ?”
Thiển Thanh gục đầu xuống, lần này ngay cả tai cũng đều đỏ.
Không đùa giỡn hắn nữa, Giản Già đem áo lót sạch sẽ đưa cho Thiển Thanh
“Trước tiên chàng nằm xuống đã, ta sẽ đem đồ ăn tới. Hôm nay chàng không được phép rời giường có biết chưa?”
Kỳ thật cho dù Thiển Thanh muốn xuống giường, cũng rất khó khăn ah.
Chờ Giản Già cầm chén đem tới, Thiển Thanh nhìn thấy không khỏi thở dài trong lòng, lại là cháo a……
“Đã chán ăn cháo rồi sao?” Giản Già ngồi xuống bên giường, lấy thìamúc một ít cháo đưa tới bên miệng Thiển Thanh “Trước tiên ăn một chútcháo đã, chàng chưa ăn điểm tâm, ăn những thứ nhiều dầu mỡ không tốt.”
Thiển Thanh ngoan ngoãn đem cháo nuốt xuống, nhếch miệng nghi hoặc, hương vị hình như là đã thay đổi……
Nhưng mà Giản Già không nói gì, nên Thiển Thanh cũng không để ý. Ănxong một chén cháo, Giản Già cất chén đi, lại để Thiển Thanh nắm xuống,dặn dò
“Buổi chiều ta phải tới Hồi Xuân Đường, chàng ở nhà ngủ một chút.Chiều nay ta sẽ về sớm một chút, đã biết chưa?”
Thiển Thanh nhu thuận gật đầu.
“Còn nữa” Giản Già nói tiếp.
“Cơm tối chờ khi nào ta trở về sẽ tự mình nấu, hôm nay chàng không được rời khỏi giường biết chưa?”
Thiển Thanh do dự một chút, vẫn gật đầu.
Giản Già lúc này mới thong thả rời đi.
***
Giản Già chưa kịp bước vào cửa Hồi Xuân Đường, đã bị tiểu nhị sớm đứng chờ ở cửa ngăn lại, thần thần bí bí
“Lâm đại phu, ngài hôm nay đi về trước đi, lão bản nói mấy ngày nay cho phép ngài không cần đi làm.”
“Làm sao vậy?” Giản Già nhíu mi, ánh mắt trở nên lạnh hơn.
Tiểu nhị bị biểu tình của Giản Già dọa sợ, không khỏi rủa thầm, lão bản lại đem mình ra làm vật thế thân..
“Đừng… đừng nóng giận a Lâm đại phu,” Tiểu nhị nuốt nước miếng, nói tiếp
“Có người tới điếm hơn nữa cũng không phải là kẻ thiện lương gì, lão bản sợ là họ tới tìm ngươi để gây phiền toái, cho nên……”
Không đợi tiểu nhị nói xong, từ bên trong bước ra một người, vẻ mặt khiêu khích, ý cười khinh thường, dương cằm nói với Giản Già
“Lâm Kiếm Gia Lâm đại phu, sao lại trốn tránh như vậy? Ta chờ ngươi đã lâu.”
= = là Lâm Giản Chi.
“Không thoải mái ở nơi nào?”
Làm như không nhìn thấy tiểu nhị đang tề mi lộng nhãn (tóm lại lànháy mắt),Giản Già vẻ mặt hờ hững, đi vào chỗ ngồi dọn dẹp mấy thứchuẩn bị xem mạch.
Lâm Giản Chi nghiến răng
“Thấy ngươi, ta cả người đều không thoải mái.”
Giản Già nhìn nàng một cái, lạnh nhạt nói
“Trị không được.”
Tiểu nhị ở một bên cười trộm.
Muốn tìm Lâm đại phu gây phiền toái sao, chậc, ngươi còn kém xa lắm a……
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.