Lúc nhìn thấy TriệuThải, Giản GIà cũng không nhịn được mà nhíu mày.Thiêu niên trước mắt này không còn là kiêu ngạo ngang ngược như trướcnữa. ‘Hắn’ thay đôi không chỉ một chút.
Triệu Thải nhìn Giản Già, ánh mắt mờ mịt hiện lên một chút ánh sáng,có một chút lung túng lướt qua, sau đó lại ngây ngốc nở nụ cười, nóinhỏ “Ta có đứa nhỏ…… Ta có cục cưng ngoan nga……”
Giản Già nhìn Tiền Phương phía sau, hỏi ‘nàng’ “Ngươi là không phải kích thích hắn cái gì chứ?”
Tiền Phương xấu hổ nghiêng đầu “hắc hắc” cười hai tiếng “Chính là…… Chính là mắng ‘hắn’ hai câu.”
“ ‘Hắn’ mắc chứng cuồng loạn, ta cũng không có cách nào chữa.” GiảnGià đem các dược liệu vốn đã chuẩn bị thu hồi lại. Lại nói với TiềnPhương “Bệnh này rất phiền toái, ngươi nếu kiên nhẫn mà từ từ chữa, cólẽ có cơ hội hảo.”
“Ai, Lâm Kiếm Gia”
Tiền Phương đuổi theo, trên gáy toàn là mồ hôi “Lâm đại phu! Xem như ta cầu xin ngươi được không, ngươi lại xem bệnh cho ‘hắn’ lần nữa đi”
Giản Già thở dài “Ngươi cứ theo phương thuốc lần trước mà ta viết màbốc thuốc cho ‘hắn’ uống thử xem, có khả năng sẽ có tác dụng.”
Tiền Phương vừa nghe cũng biết Lâm Kiếm Gia quả thật là vô sách(không có cách),nhíu mày rồi đành phải tránh ra, quay trở về phòng vớicái người phu thị đang chìm trong ảo giác hạnh phúc của mình.
Giản Già lúc tới xem bệnh cho Triệu Thải là buổi tối. Bởi vì TiềnPhương sợ tin tức phu thị của mình bị điên truyền ra, nên cố ý chọn lúctrời tối mới để cho Giản Già đến xem bệnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-gia-khuc/29379/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.