Cũng không biết có phải Giản Già khi nói chuyện sắc mặt quá mức dọangười hay không, sáng sớm ngày thứ hai Tiểu Kha thật sự đi khỏi, trướckhi đi còn giúp Thiển Thanh làm điểm tâm.
Lúc Giản Già đi ra thấy Thiển Thanh đang ở trong viện quét tuyết,thân thể mỏng manh phải cố sức một chút một chút mới có thể đem tuyếtquét thành một đống. Giản Già nhanh chóng sửa sang lại quần áo cho tốt, liền cầm lấy một cái áo khoác ấm đi vào trong viện đem Thiển Thanh baobọc lại, có điểm giận dữ nói “Đều đã nói ngươi không cần làm mấy việcnặng này! Như thế nào không nghe lời!”
Thân mình Thiển Thanh cứng ngắc, rút lui một chút, ngón tay đông lạnh đỏ bừng gắt gao nắm lấy cái chổi, cúi đầu không dám nâng lên.
Giản Già bất đắc dĩ thở dài, ngữ khí dịu đi “Ngươi quay về phòng đi, mấy chuyện này để ta làm cho.”
Thiển Thanh trầm mặc nắm nắm cái tay đã trống trơn, sau đó ngoan ngoãn đi vào nhà.
Lo lắng Thiển Thanh bị cảm lạnh, Giản Già quét tuyết xong liền nấuchén thuốc chống lạnh chuẩn bị đưa Thiển Thanh uống. Đem thuốc bưng vàonhà liền thấy Thiển Thanh nửa người dựa vào đầu giường không biết suynghĩ cái gì. Hắn thấy Giản Già đi vào nhà, nhưng dường như mang điểm dỗi liền xoay đi không nhìn tới nàng.
Giản Già sửng sốt, trong lòng đã có chút vui sướng vì Thiển Thanhthay đổi như vậy, đi đến gần hắn đem thuốc đưa qua nói “Đây là thuốc phònglạnh, uống xong sẽ tốt cho ngươi.”
Thiển Thanh đáp lại chính là lắc lắc đầu rồi không để ý tới nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-gia-khuc/29369/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.