Chuyện cục cưng [ nhất ]…
Từ góc tường truyền đến tiếng khóc nghẹn ngào Giản Già theo thanh âmđi qua, quả nhiên, người ngồi xổm chổ kia vụng trộm rơi nước mắt chínhlà đứa con bảo bối của mình.
Nhiễm Sanh 4 tuổi nhưng bởi vì sinh non nên nhìn qua nhỏ hơn mấy đứanhỏ cùng lứa rất nhiều, tính tình cực kỳ giống Thiển Thanh, ngoan ngoãnkhéo khéo. Giản Già đi qua ôm lấy bảo bối nộn nộn, lau nước mắt trên mặt Nhiễm Sanh hỏi “Cục cưng làm sao vậy? Ai khi dễ con?”
Cục cưng thanh âm mềm nhuyễn, mang theo chút ủy khuất “Nương, con té ngã.”
Giản Già vừa thấy, bộ đồ mới vừa thay buổi sáng của Nhiễm Sanh đenmột mảng, lại mở nắm tay của cục cưng ra xem, bàn tay vì té nên lòng bàn tay trắng noãn. Giản Già nhíu mi, lấy khăn tay muốn lau một chút nhưnglại sợ mình mạnh tay làm đau bảo bối nên đành dung nó bao vết thươnglại, ôm lấy cục cưng nói “Chúng ta đi tìm cha con, có đau hay không?”
Nhiễm Sanh lắc đầu, nhẹ giọng nói “Không đau, phụ thân ngủ trưa, không cần ầm ỹ phụ thân.”
Giản Già hôn lên hai má Nhiễm Sanh, trong lòng tràn đầy yêu thương,lại cố ý đùa mà hỏi “Vậy vì sao bảo bối không ngủ cùng phụ thân lại mộtmình chạy tới nơi này làm gì?”
Nói chưa dứt lời, đôi mắt xinh đẹp của Nhiễm Sanh lại đỏ lên, khuônmặt nhỏ nhắn chôn trên vai Giản Già, cánh tay bé nhỏ mập mập ôm lấy cổnàng, rầu rĩ nói “Nương, viên viên không chơi cùng con, nó chạy mất.”
Lại là cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-gia-khuc/2910214/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.