Trần Ảnh lần này là tới đi vội vàng, nhưng ‘nàng’ lại không mang theo Nhan Tô. Giản Già vốn không muốn lưu lại một người xa lạ, lại bị TrầnẢnh một câu “Uy nói như thế nào thì ngươi cũng coi như là thiếu ta mộtcái nhân tình đi” trả trở về.
Nhan Tô là một người thực im lặng. Trần Ảnh để ‘hắn’ ở trong này điều dưỡng, ‘hắn’ cũng rất ít khi ra khỏi cửa, chỉ có khi sẽ cùng ThiểnThanh ngồi ở trong tiểu viện tán gẫu vài câu, sau đó chính là ngẩnngười.
Thiển Thanh có chút lo lắng, hỏi Giản Già “Giản Già, sắc mặt Nhan Tô rất kém, thê chủ của ‘hắn’ sẽ không……”
“Yên tâm, thê chủ kia của ‘hắn’ cũng chỉ là mạnh miệng, vài ngày nữasẽ trở lại.” Giản Già dò xét tham Thiển Thanh đã muốn có chút nổi lênđến bụng, có chút lo lắng nói “Mấy ngày nay buổi tối có phải hay khôngngủ không yên? Khó chịu sao?”
“Bây giờ vẫn rất tốt” Thiển Thanh nghiêng người tựa vào trên ngườiGiản Già, đan tay vào tay nàng, nhẹ giọng nói “Có đôi khi thắt lưng sẽcó chút nhức.”
Nàng đưa bàn tay tới thắt lưng hắn, nhẹ nhàng nhu, nói “Về sau nếu đau nhức thì kêu ta, biết không?”
Thiển Thanh gật đầu, dựa vào trong lòng Giản Già trên mặt không tự chủ được mà mỉm cười.
Cửa khách phòng tách ra một khe nhỏ, Nhan Tô kinh ngạc đứng ở nơi đó, biểu tình yên lặng.
Trời còn tờ mờ sáng, Giản Già đã dậy, lặng yên không một tiếng độngmặc quần áo. Thiển Thanh sau khi có bầu thì ngủ không sâu rất dễ thứcgiấc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-gia-khuc/2910201/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.