Chương trước
Chương sau
Editor: Lam
Sao cậu không đổi một góc độ khác để suy nghĩ, lựa chọn giấu giếm đại biểu cô ấy nhất định phải không để ý đến ánh mắt của người đời, một mình nuôi nấng Ân Ân, cậu nghĩ đi, chuyện này đối với một cô gái mới hai mươi mà nói, phải có bao nhiêu dũng khí đây?
Ân Ân năm nay ba tuổi, tính một chút, năm Đới Nghi Thuần mang thai cùng lắm chỉ mới hai mươi tuổi mà thôi, là độ tuổi vẫn còn đang đi học, bởi vì đêm bất ngờ đó, tuổi trẻ của cô ấy đã chấm dứt sớm, tiến vào một hoàn cảnh hoàn toàn khác biệt, phải học cách gánh vác sinh mệnh.
Anh thật không hiểu, tại sao cô lại phải làm ra quyết định như vậy, nhưng đúng như lời Ân Nhược Ngang nói, cô cần phải có bao nhiêu dũng khí mới có thể đối mặt với cuộc sống khác biệt hoàn toàn đây?
Trong ấn tượng về cô, rõ ràng chính là một tiểu quỷ nhát gan nhu nhược, dù chỉ là lơ đãng nhìn cô lâu hơn một chút thôi thì cô sẽ lập tức mắc cỡ đỏ mặt, rốt cuộc là tự tin và dũng khí ở đâu ra, lại dám làm ra một quyết định lớn mật như thế?
Phụ nữ, tuyệt đối là loài sinh vật làm đàn ông không thể tưởng tượng nổi nhất trên thế giới.
Mà anh đột nhiên rất muốn nhìn thấy sinh vật đó…
Ý niệm đó vừa hiện lên trong đầu, một giây sau, gót chân quay lại, trước khi anh ý thức được động tác của chính mình, người đã đứng bên cạnh giường của hai người trong phòng ngủ cho khách.
Chiếc đèn nhỏ có kiểu hình phim hoạt hình ở đầu giường tỏa ra ánh sáng màu vàng mông lung, giúp anh thấy được rõ ràng bóng dáng một lớn một nhỏ vẫn còn mặc nguyên đồ ngủ ở trên giường.
Cô nằm nghiêng mặt đối mặt với con, cánh tay mảnh khảnh đặt ngang trên người bé, bảo vệ ôm lấy bé.
Bé chu chu miệng, thân thể nho nhỏ hầu như hoàn toàn áp sát vào trong ngực mẹ, gương mặt khi ngủ tràn đầy an lòng thỏa mãn, cánh tay nhỏ bé lại vừa vặn đặt trên ngực cô.
Khương Duệ Minh nhớ tới việc bất ngờ chạm vào ngực cô xảy ra trước đây không lâu tại phòng làm việc, thiếu chút nữa bật cười, xoa xoa lỗ mũi, âm thầm đưa ra một kết luận
Di truyền, thật là thứ đáng sợ.
Bởi vì một lớn một nhỏ nằm sát nhau, giường đôi còn dư hơn một nửa không gian, Khương Duệ Minh nhìn một chút, trong ngực dâng lên một cảm giác ghen tị không nói được thành lời, có loại ảo giác bị lạnh nhạt vắng vẻ, nhất là bọn họ còn ngủ đặc biệt ngọt ngào, hại anh cũng thật muốn gia nhập.
Nằm một chút cũng không sao, không đánh thức bọn họ là được rồi.
Ý nghĩ này cổ vũ anh, vì vậy anh cẩn thận nhẹ nhàng ngồi bên mép giường, đá rơi chiếc dép trên chân, chậm rãi nghiêng người sang, nằm xuống.
Anh gối đầu lên cánh tay của mình, dưới ánh sáng mờ nhạt mông lung nhìn bé và mẹ của bé.
Mắt kính chướng mắt của Đới Nghi Thuần đã được lấy xuống, gương mặt thanh tú to chừng bàn tay, ánh sáng chiếu trên mặt cô tạo thành bóng mờ, khéo léo lộ ra vẻ mặt nhu hòa xinh đẹp của cô.
Anh không kìm được đưa tay về phía cô, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn lông mi, mắt, mũi, miệng của cô…
Lý trí nhắc nhở anh phải đứng dậy rời đi, nhưng gương mặt ngủ say an tĩnh trước mắt lại không ngừng nói với anh, không sao đâu, nhìn thêm một chút nữa cũng không sao, hưởng thụ không khí hài hòa này thêm chút thì thế nào…
Đúng nhỉ, thì thế nào? Thì thế nào?
Anh cảm thấy chính mình giống như đang dạo chơi ở trong đống bông, mềm mại thoải mái, trên chóp mũi hoàn toàn là mùi hương sữa tắm trên người Đới Nghi Thuần, hơi ngọt, trong lúc hô hấp chui vào xoang mũi của anh, làm lòng anh yên bình. Những cảm xúc tức giận theo từng dây thần kinh dần buông lỏng, bị ném ra xa sau đầu, nhìn một chút, mí mắt dần nặng đi, từ từ híp thành một đường chỉ nhỏ, dần dần khép lại…
Đới Nghi Thuần sáng sớm tỉnh lại, nhìn thấy trên giường nhiều thêm một người thì sợ hết cả hồn!
Sao Khương Duệ Minh lại ngủ ở đây? Anh không phải luôn tận lực tránh cô sao? Chớ nói chi là tối hôm qua cô cùng lắm chỉ đưa tiền thuê nhà cho anh thôi, ai biết anh lại tức giận chuyển sang uy hiếp, cho nên bây giờ anh là vào nhầm phòng đúng không… nhưng ở trong nhà mình…
Cô nghiêng đầu, càng nghĩ càng thấy quái.
Anh gối đầu lên khuỷu tay, trên người vẫn mặc quần áo lúc ra khỏi cửa tối hôm qua, bởi vì không đắp chăn, thân người thon dài hơi co lại, theo bản năng làm ra tư thế sưởi ấm cơ thể.
Đây là lần thứ hai cô nhìn thấy dáng vẻ của anh lúc ngủ, gương mặt khi ngủ không tranh với đời làm anh nhìn giống một đứa trẻ, nhưng tóc đen phủ trên trán lại khiến anh tràn đầy mị lực của một người đàn ông.
Nhưng cho dù là bé trai hay đàn ông, ở trong mắt Đới Nghi Thuần đều đẹp như nhau.
Cô nhìn anh một chút, lại nhìn Ân Ân một chút, phát hiện dung mạo hai cha con này thật đúng là cực kỳ giống nhau, Ân Ân chính là phiên bản thu nhỏ của Khương Duệ Minh.
Đang lúc quan sát, Ân Ân cử động thân mình, mở mắt ra, thấy mẹ đã tỉnh, một giây sau bé bò dậy, xoa đôi mắt buồn ngủ lim dim nói: “Mẹ…”
Đới Nghi Thuần vội vàng đưa tay đè lại môi, làm ra động tác “Suỵt” với bé, “Nhỏ giọng một chút, ba ba còn đang ngủ.”
Ba ba? Cái đầu nhỏ quay về phía sau nhìn một cái, quả nhiên nhìn thấy “Chú Duệ ba ba…” còn đang ngủ.
Bởi vì chuyện nhận ba quạ đen trước kia khiến Ân Ân gọi Ân Nhược Ngang là ba ba một thời gian, nhưng bây giờ những người lớn lại nói với bé, chú Duệ mới thật sự là ba ba, vì để thích ứng xưng hô quá mức hỗn loạn này, bé ba tuổi đã khiến mọi người kinh hỉ phát minh ra cách gọi “Ba ba cũ” và “Chú Duệ ba ba”, để phân biệt hai người Ân Nhược Ngang và Khương Duệ Minh.
“Chú Duệ ba ba tại sao lại ngủ ở đây? Đây là giường của Ân Ân và mẹ mà.” Bé vô cùng tò mò nhìn Khương Duệ Minh, lại nhìn Đới Nghi Thuần, tiếp đó lại hỏi: “Chúng ta có cần gọi chú Duệ ba ba dậy không?”
Cô vội vàng kéo cánh tay làm bộ muốn chạm vào thân thể Khương Duệ Minh, lắc đầu, “Ba ba mệt mỏi rồi, Ân Ân ngoan, chúng ta không nên quấy rầy ba ba ngủ.”
“Là đi làm mệt mỏi ạ?”
Đới Nghi Thuần gật đầu một cái.
“Ưm.” Bé cái hiểu cái không gật đầu, “Vậy Ân Ân sẽ yên lặng, không ồn ào, suỵt…” Chu miệng, giơ ngón tay ngắn ngủn lên miệng, dáng vẻ thơ ngây lại nghiêm túc, muốn bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu.
Đới Nghi Thuần nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời u ám hơi xen chút se se lạnh, cô từ trong ngăn kéo lấy ra áo khoác mỏng của Ân Ân. “Lại đây, giường bắt đầu có chút lạnh, mặc áo khoác vào, rồi mẹ đưa con đi đánh răng, rửa mặt.”
“Suỵt, phải yên tĩnh, mẹ không được nói chuyện.” Bé nhỏ giọng nhắc nhở.
Cô biết nghe lời phải cũng suỵt một tiếng, tỏ ý đã biết.
Mặc áo khoác xong, bé xuống giường, hai mẹ con đang nắm tay nhau sắp ra khỏi phòng, đột nhiên cô cảm giác con trai kéo tay cô một cái
“Sao vậy?”
“Chú Duệ ba ba không có đắp chăn, sẽ bị cảm mạo.”
Không đợi mẹ đáp lời, Ân Ân đã rút tay về, lại lần nữa leo lên giường, thận trọng đắp tấm chăn hình con thỏ yêu dấu của mình lên người Khương Duệ Minh.
Sau khi đại công cáo thành, bé cong môi nở nụ cười, hài lòng trượt xuống giường, trở lại bên cạnh mẹ cùng nhau nắm tay đi đánh răng rửa mặt.
Khương Duệ Minh tiếp tục say giấc, ấm áp khiến thân thể lúc đầu đang buộc chặt của anh thả lỏng, những tiếng đi lại nhẹ nhàng cùng tiếng nói nhỏ vụn cũng không nhiễu loạn giấc ngủ của anh, mà ngược lại giống như một khúc thôi miên khiến anh ngủ càng sâu hơn.
Không biết qua bao lâu, ý thức phảng phất từ địa phương xa xôi trở lại, giấc ngủ ngon làm anh mở mắt ra, lại quyến luyến nhắm mắt lại…
Thật thoải mái, đã rất lâu không có được giấc ngủ ngon giống như hôm nay.
Anh duỗi thân mình, vào lúc trở mình đồng thời mở mắt ra, không báo trước đối diện với một đôi mắt xinh đẹp tròn vo-
“Ân Ân?! Con ở đây làm gì? Mẹ con đâu?”
“Con tới đắp chăn cho ba.”
Vì sợ chú Duệ ba ba bị lạnh, bé đã qua lại mấy chuyến.
Khương Duệ Minh cúi đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy trên người mình đang đắp chăn hình con thỏ.
“Mẹ nói ba đi làm mệt mỏi, cho nên mới ngủ say đến vậy, con rất ngoan, không có ồn ào.”
“Ừ, Ân Ân thật sự rất ngoan, cảm ơn chăn của con!” Đưa tay xoa tóc con trai để bày tỏ tán thưởng.
Đặt hai chân xuống đất, Khương Duệ Minh theo thói quen đầu tiên là tìm áo của mình.
Hử, sao lại không thấy? Sau khi nhìn đông lại nhìn tây, trong lòng anh càng cảm thấy kỳ lạ, là hoa mắt hay sao, luôn cảm thấy nơi này không lớn như phòng của anh, anh nhớ rõ giường anh là…
Lần này không còn mặt mũi nhìn Giang Đông phụ lão nữa rồi…
“Chú Duệ ba ba, tối hôm nay chúng ta sẽ còn ngủ chung sao?”
Đứa con chân thành hỏi, không thể nghi ngờ chính là bổ một đao xuống ngực Khương Duệ Minh đang xấu hổ muốn chết.
“Con có thể chia một nửa chiếc chăn hình con thỏ cho ba, hay là ba muốn đắp cùng một cái chăn với mẹ?” Ân Ân vẻ mặt ngây thơ hỏi.
Cùng Đới Nghi Thuần đắp chung một cái chăn?!
Cái này cái này… Quá kích thích, sáng sớm đã làm anh nghĩ đến chuyện này, chỗ nào đó của anh có chút không chịu được.
Trong lúc anh đang cảm thấy vô lực chống đỡ, cửa phòng bị đẩy ra-
Ân Ân ngoảnh đầu lại, nhìn thấy mẹ vội vàng lớn tiếng nói: “Mẹ, chú Duệ ba ba tỉnh rồi, con không có ồn ào đâu, chú Duệ ba ba nói con rất ngoan đó.”
Khương Duệ Minh vừa thấy cô xuất hiện không hiểu sao lại cảm thấy lúng túng đến cực điểm, theo bản năng chỉ muốn kéo chăn bao lấy mình, chẳng qua cái chăn hình con thỏ nhỏ như vậy, căn bản là không đủ bao lấy thân hình khổng lồ của anh.
Anh cào cào tóc, xoa lỗ mũi, thanh cổ họng cho đến khi không nghĩ ra bất kì trò lừa bịp nào để trì hoãn né tránh, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt ngẩng đầu lên, lúng túng mở miệng, “Sớm.”
“Sớm.”
“Chuyện đó… hôm qua tôi…” Đại luật sư Khương từ trước đến giờ miệng lưỡi lưu loát, tài hùng biện không có gì trở ngại vào giờ phút này hoàn toàn rơi vào loại tình thái nghèo nàn vốn từ.
Đới Nghi Thuần vốn cũng có chút mắc cỡ nhưng vừa nhìn thấy trên mặt anh phiếm hồng tràn đầy lúng túng, ngay cả lỗ tai cũng không có cách nào may mắn tránh khỏi, thiếu chút nữa bật cười.
Khóe miệng cô khẽ nhếch, lại sợ bị anh phát hiện được cô cười trộm sẽ chọc anh không vui, không thể làm gì khác hơn là vặn vẹo đôi môi đang rục rịch, cố nén nụ cười.
Có điều trừ phi Khương Duệ Minh bị mù, mới có thể không nhìn thấy khóe miệng đang vặn vẹo rục rịch của cô.
Ngay tại lúc hai người không biết nên thu thập tình trạng xấu hổ trước mắt như thế nào, ngược lại càng khiến cả hai lúng túng hơn thì bên ngoài truyền tới âm thanh kêu gọi Đới Nghi Thuần của Kinh Ấu Mỹ.
“Tôi đi xem một chút.” Đới Nghi Thuần xoay người nhanh chân rời đi.
Khương Duệ Minh cào cào tóc, phát hiện bé còn đang nhìn anh. “Sao vậy?”
“Chú Duệ ba ba, ba vẫn chưa có trả lời con, buổi tối chúng ta sẽ còn ngủ chung sao? Con muốn nắm tay ba với mẹ cùng ngủ.”
“Nắm tay làm sao ngủ?”
“Vậy ôm nhau là tốt rồi, con và mẹ cũng ôm nhau ngủ cùng một chỗ.”
Anh và Đới Nghi Thuần… Ôm, ôm nhau ngủ cùng một chỗ?! Vậy sợ sẽ làm ra mạng người thứ hai đó…
“Cái vấn đề này chờ buổi tối trước khi ngủ rồi tiếp tục thảo luận.” Khương Duệ Minh vỗ mông của bé, bước nhanh rời khỏi phòng ngủ cho khách, trở về phòng ngủ chính rửa mặt chải tóc thay quần áo.
Đứng dưới vòi sen, nước nóng ào ào chảy xuống cọ rửa thân thể thon dài khỏe mạnh, thế nhưng trong đầu anh không ngừng nhớ tới lời nói không mang theo chút tà ác nào của Ân Ân —
Anh và Đới Nghi Thuần ôm nhau ngủ cùng một chỗ, ôm nhau cùng ngủ một chỗ… Đáng chết! Anh lại rất tà ác có phản ứng.
Khương Duệ Minh vội vàng tắt nước nóng đổi thành nước lạnh, đóng băng tà ác.
Sau khi rửa mặt chải tóc, Khương Duệ Minh thay quần áo sạch sẽ đi ra, con trai tự do ở phòng khách tự mình chơi xe đồ chơi, hai người phụ nữ thì vùi đầu ở dưới bếp.
Hóa ra trong phòng còn có một con kỳ đà cản mũi lớn, khó trách đặc biệt chướng mắt và ngứa mắt.
Khương Duệ Minh bất mãn hỏi Kinh Âu Mỹ, “Sớm như vậy cậu tới nhà tôi làm gì?”
“Bây giờ mà còn sớm sao? Khương Duệ Minh, phiền cậu mở to hai mắt nhìn đồng hồ trên tường một chút, bây giờ đã là hai giờ chiều, cậu không chỉ đã bỏ mất bữa sáng mà ngay cả bữa trưa cũng bỏ qua. Có thật mệt mỏi đến vậy không, lại ngủ đến tận bây giờ, tớ cùng Nghi Thuần làm bánh mì cũng sắp nướng xong rồi.”
Hai giờ chiều? Trong lòng anh hơi ngạc nhiên, theo bản năng nhìn đồng hồ báo thức một cái. Trời ạ, anh lại ngủ lâu như thế, hơn nữa còn không phải ngủ trong phòng mình, đây đối với một người ngủ không quen giường lạ như anh mà nói thật sự là một chuyện không thể tưởng tượng được, dẫu sao so với cơ thể, giấc ngủ là thứ khó thần phục nhất mà!
Chớ nói chi là anh còn ngủ cực kì ngon, sau khi tỉnh lại cảm thấy sức sống tràn trề, một chút vấn đề mệt mỏi khi ngủ quá nhiều cũng không có.
Lò vi sóng trong phòng bếp truyền tới tiếng ting ting, hấp dẫn sự chú ý của Khương Duệ Minh, anh nhìn thấy Đới Nghi Thuần đang mang bao tay cách nhiệt, từ trong lò vi sóng lấy ra một mâm đồ ăn sáng kiểu Mỹ phong phú.
Thật là thơm… Một giây kế tiếp, ọt ọt, bụng của anh quả nhiên rất không nể mặt đánh trống vang dội.
Thật ra thì cũng hợp lí thôi, dẫu sao anh cũng đã bỏ qua hai bữa ăn, vả lại cho dù lớn lên đẹp trai lại phiêu dật thì cũng vẫn là con người, phải ăn ngũ cốc hoa màu mới có thể sống cho nên đói bụng là rất bình thường.
Khương Duệ Minh trong lòng không ngừng tự thuyết phục khích lệ chính mình, hết sức cố gắng lấp đầy khe hở tự tin đã xuất hiện.
Đới Nghi Thuần bưng thức ăn đi về phía anh, nhỏ giọng nói: “Trước ăn một chút gì đi.”
Anh theo tiếng nói nhìn về phía cô, cô quả nhiên lại đỏ mặt, tầm mắt hai người giao nhau ngắn ngủi, loại cảm giác ấm áp ái muội xuất hiện giữa hai người, chốc lát, mỗi người tự tránh ra.
Đột nhiên cảm thấy trong lòng rung động mãnh liệt, trong máu còn có một dòng hưng phấn lưu động không nói thành lời, làm cho anh có loại ảo giác như đang yêu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.