Editor: Lam
Giờ phút này, đạo đức của cô đã bị ném ra sau ót, có lẽ anh sẽ phát hiện, cũng có lẽ là không.
Đới Nghi Thuần giống như thường ngày khóa cửa văn phòng lại, bước thật nhanh chạy về phía bến tàu điện ngầm.
Hai loại cảm xúc tội lỗi và hưng phấn ở trong lòng cô đang đấu tranh…
Hành vi trái đạo đức này của cô chính là ăn trộm!
Đứng trong toa hành khách, Đới Nghi Thuần siết chặt túi xách, giống như bên trong cất giấu bảo bối gì đó vô cùng trân quý, rất sợ chỉ sơ ý một chút cũng sẽ bị người khác cướp mất vậy.
Đột nhiên, một lực lượng không rõ ập tới, bả vai trùng xuống, cô chột dạ run lên, khiếp sợ quay đầu lại nhìn.
“Tiểu, tiểu Lộ?”
“Cậu có cần phải ngạc nhiên đến vậy không?” Lý Lộ bị dáng vẻ trợn mắt há mồm của cô chọc cho dở khóc dở cười.
Đới Nghi Thuần lập tức thở phào nhẹ nhõm, miệng quở trách, “Còn không phải bị cậu dọa sợ sao.”
“Quỷ nhát gan.”
Không có phản bác. Đúng vậy, cô vẫn luôn là một con quỷ nhát gan, thế nhưng có ai biết được, tiểu quỷ nhát gan cô đây vừa rồi mới phạm phải tội ăn trộm chứ, hơn nữa đường đường còn là trong văn phòng luật sư.
Đang lúc Đới Nghi Thuần cười trộm, Lý Lộ không nhịn được chất vấn về công việc ngắn hạn và người đàn ông kia.
“Cậu còn chưa định để cho anh ta biết sự tồn tại của Ân Ân sao?”
“Đôi lúc, để bí mật vĩnh viễn là bí mật, cũng không tệ.”
Cô nói là sự thật, giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-duoc-con-cuoi-duoc-vo/10472/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.