Editor: Lam
Thấy anh thật sự bắt đầu đếm, Đới Nghi Thuần lo sợ bởi vì chọc giận ông chủ mà phải lập tức cút trở về nhà, vội vàng thu hồi tiền, gắt gao nắm chặt trong tay, ngay cả một đồng tiền cũng không dám lộ ra.
Lý Lộ có nói qua, đầu năm nay người không thức thời, bị kéo đi chôn chỉ là vừa khéo mà thôi, không thể không cẩn thận.
“Vậy nếu không…”
“Nếu không cái gì?” Lông mày rậm của Khương Duệ Minh khẽ nhếch, trong lòng không khỏi kỳ vọng cô có thể nói ra chút gì đó.
Đới Nghi Thuần không thích cảm giác thiếu nợ người khác, vì vậy nhỏ giọng đề nghị: “Bữa trữa ngày mai đổi lại tôi mời anh ăn cơm, coi như là có qua có lại.”
Nói cách khác, ngày mai bọn họ sẽ cùng nhau ăn trưa sao?
Lông mi đen lặng lẽ chớp một cái, đáy mắt đầy ý cười.
Cái gọi là có qua có lại, không ngoài ngày hôm nay còn có ngày mai, ngày mai còn có ngày mốt, sau ngày mốt lại có ngày kia, thật nhiều ngày mai, có lẽ bọn họ có thể lợi dụng ba tháng này, phát huy cái gọi là có qua có lại này đến triệt để, cũng thuận tiện tìm chút thời gian làm rõ, vui vẻ quanh quẩn trong lòng anh lúc này, rốt cuộc là làm sao.
“Được.” Khương Duệ Minh cực kỳ dứt khoát.
“Anh muốn ăn cái gì?”
“Không phải người mời khách phải quyết định sao?”
Cô quyết định… Cô đối với khẩu vị của anh không biết gì cả.
Tựa như thấy được cô khó xử, Khương Duệ Minh liền bổ sung nói: “Tôi không kén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kiem-duoc-con-cuoi-duoc-vo/10470/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.