Chương trước
Chương sau
Bạch Phong thần sắc lạnh băng nhìn Chu Hằng, mà Chu Hằng thì mang theo nụ cười nhàn nhạt, hờ hững. Về phần một người đương sự khác Lăng Phi thì toàn thân phát run, càng ngày càng sợ hãi.

Hắn nhất thời tình thế cấp bách ôm đùi lung tung, nhưng hiện tại mới ý thức được, Bạch gia cường đại cỡ nào!

Một tên Bạch Phong quả thật không có gì, nhưng phía sau hắn còn có một cường giả cấp Tuệ Tinh! Hơn nữa nghe nói Bạch gia còncó tồn tại càng thêm cường đại, cùng Thái Hư Tông đều có quan hệ!

Thái Hư Tông- ở Thái Hư tinh vực đại biểu cho chí cao vô thượng, hết thảy con dân đều phải dựa hơi sinh tồn!

Chính là trời, chính là đất!

Chu Hằng mạnh nữa, cho dù có thể đánh bại lão tử của Bạch Phong thì lại thế nào, có thể ngay cả Thái Hư Tông sau lưng đều cùng đánh ngã sao? Mặc dù nói, vì chút chuyện nhỏ như cái rắm của hắn không có khả năng xuất động cường giả Thái Hư Tông, nhưng tùy tiện ra một người đó cũng là đại biểu cho Thái Hư Tông!

Lăng Phi càng nghĩ càng sợ, nhưng hiện tại dã không có khả năng quay đầu lại!

- Chu huynh, cha ta chính là thành chủ thành này, Bạch gia ta lại càng có quan hệ cực sâu với Thái Hư Tông! Bạch Phong đem bối cảnh của mình bày ra, đây là hắn cố gắng một lần cuối cùng: - Ngươi hiện tại quay đầu còn kịp!

Từ góc độ của Bạch Phong mà nói, hắn quả thật đã là ăn nói khép nép, nhưng đối với Chu Hằng mà nói, đây hoàn toàn chính là ỷ thế hiếp người!

Bạch gia thì thế nào? Thái Hư Tông thì lại làm sao?

Hoặc Thiên còn là sư tỷ của hắn đây!

Hắn vỗ vỗ bàn, nói: - Tiểu nhị, lại đây, ta muốn gọi món!

- Chu tiểu tử, ngươi quá không phúc hậu, rõ ràng là ăn chùa còn muón ăn nhiều như vậy... Không được, bổn tọa cũng muốn! Con lừa đen giơ cao chân: - Tiểu nhị, cho Lư đại gia ba phần thịt chó!

- Ngươi... các ngươi... Bạch Phong tức giận phát run, đây thật sự là "miệt thị trắng trợn"!

- Bốn vị lão tiên sinh, vây khốn hắn cho ta, ta mời phụ thân tới! Hắn sau khi hít một hơi thật sâu, nói với bốn lão già sau lưng.

- Tuân mệnh! Bốn lão già kia đồng thời cúi người nói. Nếu muốn bọn họ đánh chết Chu Hằng, như vậy bọn họ nhất định sẽ kháng mệnh, bởi vì bọn họ cho rằng tu vi của Chu Hằng xấp xỉ bọn họ. Nếu huyết chiến trong bọn họ rất có khả năng có một người sẽ chôn cùng, nhưng nếu chỉ là vây khốn, như vậy phiêu lưu sẽ nhỏ hơn nhiều.

Bốn người phân tán ở chung quanh Chu Hằng, nhưng đều không có ý ra tay. Chỉ cần Chu Hằng không rời đi, bọn họ liền không cần ra tay.

Con lừa đen vỗ bay cả bàn, nói: - Tiểu nhị, chết đâu rồi hả. Mau lên đây, Lư đại gia muốn gọi món! Các ngươi không muốn làm ăn nữa hả, cẩn thận Lư đại gia dỡ tiệm này của các ngươi!

Vẻ mặt Bạch Phong càng ngày càng lạnh, lại phất phất tay, nói: - Mang thức ăn lên cho bọn họ! Một người một lừa này biểu hiện càng là ung dung, hắn lại càng không dám khinh thường, một bên lấy truyền tấn thạch ra liên lạc với phụ thân.

Đây đã không phải là chuyện một gian tửu lâu nữa, Chu Hằng ngay cả mặt mũi của phụ thân đều không nể, đó chính là vấn đề tôn nghiêm của Bạch gia!

Không thể bãi bình Chu Hằng, Bạch gia ở Phong Viễn Thành còn có lực thống trị đáng nói sao?

Chu Hằng và con lừa đen trong lòng có tin tưởng, tự nhiên trấn định tự nhiên. Sau khi đồ ăn lên bàn, bọn họ liền cười hơn hớn ăn uống. Lăng Phi đứng ở một bên, muốn cười lại thật sự không có tâm tình, muốn khóc lại không khóc được, vô cùng xấu hổ.

- Muốn ăn hả, muốn ăn thì nói mà. Ngươi không nói muốn ăn bổn tọa sao biết ngươi muốn ăn chứ? Ngươi muốn ăn thì nói, không cần chỉ biết chảy nước miếng, đều sắp thành sông rồi! Con lừa đen trêu đùa.

- Ta... ta không đói! Lăng Phi miễn cưỡng bày ra một khuôn mặt tươi cười.

- Ha ha ha! Ngươi đương nhiên không đói bụng, vừa mới ăn cơm chùa mà!

Chu Hằng cười nói.

Lăng Phi lập tức xấu hổ muốn chết.

Con lừa đen nhìn quanh một chút, nói: - Nhỏ giọng một chút, chúng ta cũng là ăn cơm chùa đấy!

Nó nói là nhỏ giọng một chút, nhưng thanh âm lại không thấp chút nào, bị đám người Bạch Phong nghe rõ ràng. Bọn họ tự nhiên sẽ không tin tưởng Chu Hằng thực lực mạnh như vậy lại phải ăn chùa. Cường giả như vậy, chạy đến chỗ nào mà sẽ không bị kính như thượng khách?

Nhất định là đang đùa giỡn bọn họ!

Quá đáng ghét!

Công lực trào phúng tập thể của con lừa đen lại bắt đầu phát uy, rõ ràng không cố ý làm mà lại thành công kéo đến lượng lớn cừu hận.

Lúc này, những khách nhân khác trong tửu lâu tự nhiên đã sớm rời đi, loại nước đục này ai dám mò. Nhưng náo nhiệt vẫn là muốn xem. Bọn họ đều không đĩa, ngay tại phụ cận chờ, biết chuyện này sẽ không có khả năng giải quyết dễ dàng như vậy.

Không bao lâu, một bóng người từ đằng xa đi tới, rõ ràng đi rất chậm nhưng hai ba bước lại đã tới phía dưới tửu lâu. Cất bước một cái, trực tiếp từ cửa sổ đi vào.

Đây là một nam nhân thoạt nhìn chừng 30 tuổi, diện mạo rất là thô lỗ, sắc mặt màu tím đỏ, lông tóc rối loạn, dường như một con sư tử hình người.

Chính là Phong Viễn Thành chủ - Bạch Quân cha của Bạch Phong.

Bạch Quân đã biết được sự tình từ đầu đến cuối, bởi vậy hắn vừa xuất hiện liền nhìn Chu Hằng. Nhưng khiến hắn kinh ngạc là, hắn không ngờ nhìn không ra chi tiết của Chu Hằng!

Ngay cả hắn đều nhìn không thấu?

Điều này nói rõ thực lực của Chu Hằng hoặc là trên xa hắn hoặc chính là với loại công pháp nào đó giấu giếm thực lực, khiến người nhìn không thấu!

Loại trước? Không có khả năng!

Đối phương quá trẻ tuổi, không phải là thoạt nhìn mà là tuổi thực quá trẻ, thậm chí sẽ không vượt qua con trai mình! Kẻ tuổi trẻ như vậy khả năng ở thực lực vượt qua chính mình?

Nói đùa!

Cho nên, tiểu tử này khẳng định là tu luyện bí pháp nào đó, đem cảnh giới của bản thân giấu đi.

Bạch Quân cũng không lỗ mãng như vậy, rõ ràng trong lòng đã có kết luận, nhưng hắn vẫn quyết định tiên lễ hậu binh, nói: - Bổn tọa Bạch Quân, Phong Viễn Thành chủ! Các hạ, xin hỏi bổn tọa hoặc khuyển tử trước kia có chỗ đặc tội không?

- Không có!

Chu Hằng buông đũa xuống, thuận miệng nói.

- Bạch gia ta lúc trước có chỗ đắc tội không?

- Hẳn là cũng không có!

- Vậy xin hỏi các hạ, vì sao muốn đối nghịch Bạch gia ta? Bạch Quân thần sắc nghiêm nghị, nếu đem sự tình tăng lên tới độ cao của Bạch gia, như vậy hắn tuyệt đối không thể lùi sau một bước. Cho dù hắn chịu lùi, Bạch gia cũng sẽ không cho phép!

- Không tính là đối nghịch, yêu cầu của ta rất đơn giản. Cho người này một chút bồi thường, để hắn an toàn rời đi! Chu Hằng lạnh nhạt nói.

- Các hạ với người này là tri giao? Bạch Quân hỏi.

- Hôm nay mới gặp!

- Các hạ, ngươi vì một người không quen biết, liền muốn cùng Bạch gia ta là địch? Giọng điệu của Bạch Quân nặng dần, hắn tuyệt đối không tin thế gian có loại người lòng tốt như vậy. Chu Hằng rất có khả năng là của gia tộc đối đầu phái tới gây rối!

Nếu là như vậy, vậy tuyệt đối không thể lùi một bước!

Chu Hằng mỉm cười, nói:

- Cảm giác tự kỷ của ngươi quá tốt, Bạch gia còn không có mặt mũi lớn như vậy khiến ta cố ý nhằm vào! Còn nữa, làm người phải sáng sủa một chút, không nên luôn ôm âm lưu luận như vậy, cho rằng trên đời đều là tăm tối!

Tiểu... tiểu tử này không ngờ đang giáo huấn chính mình!

Bạch Quân biến sắc, hắn hít sâu một hơi, nói: - Các hạ, chúng ta thử mấy chiêu, thế nào?

- Ngươi không phải là đối thủ của ta! Chu Hằng rất thành thật nói.

- Hắc hắc! Bạch Quân cười lạnh, tuy rằng nhìn không thấu Chu Hằng, nhưng năm tu luyện bày ra ở đó, trên đời này tuy rằng có thiên tài, nhưng thiên tài cùng cần thời gian lắng đọng mới có thể trở thành cường giả!

Còn trẻ như Chu Hằng, lại có thể ở thực lực vượt qua chính mình, cũng chỉ có mấy vị thiên tài của Thái Hư Tông. Nhưng Chu Hằng thuộc về một người trong số bọn họ sao?

Hiển nhiên không phải!

- Ta không tin! Bạch Quân gằn từng tiếng.

- Ngươi tin hay không liên quan gì ta? Chu Hằng kỳ quái nói.

Bạch Quân lập tức sắc mặt đen xạm. Quá đáng ghét, không ngờ trêu chọc mình như vậy! Hắn cũng không thể nhịn thêm nữa, một tay ấn ra, ánh sáng phù văn nổi lên, vừa ra tay liền động sát chiêu!

Vút con lừa đen tiện tay đem một khúc xương ném ra, lại vừa khéo đánh lên gò má Bạch Quân. Lực lượng lớn vô cùng, lập tức đánh cho hắn thân hình nghiêng ngả, Bùng một tiếng đâm vào trong vách tường.

Một đám tro bụi tràn ngập, tất cả mọi người đều tròn mắt.

Đường đường cường giả Tuệ Tinh Cảnh không ngờ bị một khúc xương tiện tay vứt ra đánh bay!

Con... con lừa này cũng quá đáng sợ chứ hả!

Lăng Phi toàn thân phát run, nhưng lần này lại không phải là sợ hãi mà là kích động!

Có thể nhẹ nhàng bâng quơ như vậy đánh bay một Tuệ Tinh Cảnh, đây tuyệt đối không đơn giản là Tuệ Tinh Đế đỉnh, mà là... Hắc Động Cảnh!

Một người một lừa này đều là Hắc Động Vương!

- Cha... Bạch Phong sau khi sửng sốt một lát, vội vàng chạy tới kéo lão tử từ trong lỗ thủng ra.

Bạch Quân đầu óc choáng váng, kỳ thật hắn đụng vào trong tường cũng không nặng, nặng là trước đó bị con lừa đen dùng xương cốt ném vào, khiến đầu óc hắn đến hiện tại còn đang kêu ong ong.

- Cha, ta lập tức cầu xin tổ gia giúp đỡ! Bạch Phong nói.

Nếu Bạch Quân lúc này thần trí thanh tỉnh, nói không chừng sẽ ngăn cản Bạch Phong. Bởi vì mặt mũi của một vị cường giả Hắc Động Cảnh là đáng giá nể nang, dù sao người ta tuy rằng đánh Bạch gia một chút, lại cũng không đánh lên mặt, Phong Viễn Thành cũng không tính là địa phương lớn gì.

Nhưng hắn lúc này ngay cả chính mình là ai đều mơ mơ màng màng, lại làm sao có thể ngăn cản Bạch Phong, chỉ là ôm đầu, trước mắt đều là một đám sao.

Qua một hồi lâu hắn mới từ trong mơ hồ tỉnh lại, khi lại nhìn hướng con lừa đen, trong ánh mắt của hắn lập tức tràn đầy kính sợ.

Quá cường đại!

Con lừa đen lập tức mặt mày hớn hở, nói: - Biết bổn tọa cường đại rồi chứ, mau tới quỳ bái, bổn tọa chính là điềm lành thiên địa. Người tin bổn tọa, ngày ngày phát tài lớn!

Đây là cường giả cấp Hắc Động gì hả, mở miệng phát tài, không hề có phong phạm cường giả!

Nhưng đây là "lệnh dụ" của một vị cường giả cấp Hắc Động, ai lại dám không tuân?

Mọi người sau khi hai mặt nhìn nhau, đều quỳ rạp xuống đất, hướng về phía con lừa đen cung kính bái.

Đối với con lừa đen mà nói, quỳ bái chỉ là thuận miệng nói, nhưng nó lại quên sự cường đại của cường giả cấp Hắc Động. Đây tương đương với đế vương, ai lại dám coi lời của một vị cường giả cấp Hắc Động là trò đùa?

Con lừa đen cũng nhìn quen cảnh đời, tuy rằng đầu tiên sửng sốt một chút nhưng lập tức lại đắc ý dạt dào, một cái móng gác lên, giống như kẻ lưu manh.

Vì thế, khi Bạch gia lão tổ chạy tới liền nhìn thấy con cháu của mình đang quỳ xuống hướng về một con lừa đen toàn thân đầy vẻ lưu manh, một màn này chọc hắn suýt nữa hộc máu. Mất mặt! Quá mất mặt!

- Hiên Lâm, để ngươi chế giễu! Bạch gia lão tổ miễn cưỡng đè lửa giận xuống, nói với một thanh niên áo tím bên cạnh.

Thanh niên này cực kỳ anh tuấn, dáng người thon dài, toàn thân có phù văn lưu chuyển, tự có một luồng khí thế không giận tự uy. Hắn tươi cười, nói: - Đình Nguyên huynh, nếu cần trợ giúp, cứ việc lên tiếng!

- Tạm thời hẳn là không cần! Ánh mắt của Bạch gia lão tổ nhìn chằm chằm Chu Hằng, hắn không tin mình lại không thu thập được một người trẻ tuổi như vậy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.