Chương trước
Chương sau
Lý Tử Thanh không thể nghi ngờ là rất cường đại, bằng không hắn tuyệt đối không có khả năng đi trong lốc xoáy không gian như giẫm trên đất bằng.

Nhưng cũng hẳn là "đời trước" của hắn, lĩnh ngộ đầy đủ pháp tắc, lúc này mới có thể phúc ấm kiếp này, bằng không Chu Hằng tuyệt đối không thể tin tưởng một Hắc Động Đế có thể làm được sự tình thánh nhân cũng không làm được!

Tựa như thời điểm Hoặc Thiên còn tại Phàm giới, nàng vận dụng được pháp tắc, cho dù là khi đó nàng còn không có khôi phục trí nhớ!

Pháp tắc loại vật này nắm giữ là nắm giữ, có thể dùng tới một đời!

- Bên trong đó rất nguy hiểm, ta qua một mình, ngươi ở nơi này chờ ta!

Chu Hằng nói.

- Vô nghĩa, ngươi muốn ép bổn tọa đi vào trong đó, bổn tọa tuyệt giao với ngươi!

Con lừa đen không khách khí chút nào, nói.

- Ngươi thật đúng là không biết chút sĩ diện nào!

- Bổn tọa mới không có ngu như vậy!

Chu Hằng cũng không có lập tức hành động, mà là tĩnh tọa tiếp tục tiêu hóa sự chỉ điểm của Lý Tử Thanh, bên trong đó ẩn chứa lĩnh ngộ pháp tắc không gian cao thâm, mà còn lại là hiểu biết về lốc xoáy không gian!

Cái này không riêng chỉ là đối với lĩnh ngộ pháp tắc, mà là cần thời gian khá dài để hiểu rõ!

Nhưng có người nào đó sẽ tốn thời gian dài như vậy để hiểu lốc xoáy không gian?

Nơi này vật có giá trị chỉ có Thiên Địa Quả, nhưng đối với cường giả Hỗn Độn Cảnh mà nói, giá trị của Thiên Địa Quả tương đối hữu hạn, đáng giá tiêu tốn vô số vạn năm để tiến hành nghiên cứu khô khan này sao?

Chu Hằng không phải Lý Tử Thanh, không biết đối phương nghĩ như thế nào, nhưng hắn chỉ cần biết rằng những tài liệu này hữu dụng là được rồi, có thể giúp hắn lấy được Thiên Địa Quả!

Suốt mười ngày sau, Chu Hằng mới đứng lên.

Hắn đã hoàn toàn tiêu hóa tư liệu, có thể nói là rõ cấm địa này như lòng bàn tay!

Bất kỳ cấm địa nào cũng sẽ không là tử địa tuyệt đối, Luôn luôn có một đường sinh cơ, mà Lý Tử Thanh liền tìm được sinh cơ như vậy. Mới có thể lấy tu vi Hắc Động Đế đi vào như giẫm trên đất bằng, làm được sự tình thánh nhân cũng không làm được!

Tựa như lúc trước Chu Hằng có thể lững thững đi qua lực bóp méo của thời không phía ngoài. Lý Tử Thanh cũng là như vậy, chỉ bất quá hắn quen thuộc đối với nơi này gấp 1000 lần, gấp một vạn lần so với Chu Hằng lúc trước!

Lý giải như vậy, thật không biết phải bỏ ra bao nhiêu năm để quan sát, thôi, Lý Tử Thanh quả thực rảnh rỗi đến bị khùng a!

- Ta đi thôi!

Chu Hằng nói với con lừa đen.

- Nhớ rõ mang lễ vật trở về!

Con lừa đen đong đưa chân.

Hưu, thân hình Chu Hằng thoắt một cái, đã bước đi nhanh vào trong lốc xoáy thời không, hoàn toàn tiêu hóa thành quả của Lý Tử Thanh, hắn cũng như đối phương, ung dung tự nhiên. Lực thời không cuồng bạo vặn vẹo hơn nữa thì như thế nào, căn bản không chạm vào bản thân một chút nào, như vậy cần gì lo lắng?

Bảy ngày sau đó, Chu Hằng liền trở về từ trong lốc xoáy thời không, mang trên mặt một tia vui mừng, nhưng cũng lộ ra vẻ mỏi mệt!

Cho dù là hắn đã nắm giữ quy luật của lốc xoáy thời không, nhưng cũng không thể thay đổi sự thật là nơi đó nguy hiểm vạn phần, bước sai một bước thì tiếp theo sẽ là vạn kiếp bất phục, tinh thần khẩn trương cao độ mỏi mệt cũng là chuyện rất bình thường.

Cũng may Thiên Địa Quả cuối cùng đã tới tay!

- Chu tiểu tử, để bổn tọa nhìn Thiên Địa Quả xem, thời gian ăn đã quá lâu, bổn tọa đã quên là mùi vị gì!

Con lừa đen chảy nước miếng nói.

- Cho ngươi xem một chút? Vậy khẳng định là mở gói bánh bao thịt, có đi không trở lại!

Chu Hằng quyết đoán cự tuyệt.

- Gâu, bổn tọa là Thần Lư của thiên địa, không phải chó!

- Không phải chó thì ngươi học chó sủa làm quái gì?

- Bổn tọa thích, ngươi đánh ta a!

- Ta cũng không đánh ngươi, ta chỉ muốn một người rời đi là được rồi!

- . . . Chu tiểu tử, ngươi cũng rất độc!

- Đối phó tiện nhân sẽ phải dùng chiêu đê tiện!

Một người một lừa trong lúc nói chuyện, đã là đi về, rất nhanh liền rời khỏi vùng đất khởi nguồn thiên địa này.

Chu Hằng cũng không nghĩ tới chuyến đi này lại thuận lợi như vậy, đương nhiên, đây đều phải quy công cho Lý Tử Thanh, nếu là không có đối phương chỉ điểm, nếu Chu Hằng muốn hiểu thấu đáo quy luật của lốc xoáy không gian không có vài năm thời gian là thì đừng mơ tưởng.

Hơn nữa, hắn lại không biết vị trí của Thiên Địa Quả, muôn tìm được chỉ sợ lại là mấy năm trôi qua.

Đương nhiên, cho dù ở nơi này hắn cũng có thể tu luyện, lốc xoáy tinh tú rút ra linh khí trong hư không, đến tột cùng là từ đâu mà đến, Chu Hằng không rõ ràng lắm, nhưng hắn chỉ cần biết rằng lợi hại là được rồi.

Sau khi tiến vào Hắc Động Cảnh, linh lực cần cho mỗi lần hoàn thành tích lũy linh lực của một cái hắc động tự nhiên khủng bố tới giận sôi, tuy nhiên Chu Hằng toàn lực thúc dục lốc xoáy tinh tú, đại khái trên dưới một trăm năm là có thể hoàn toàn hoàn thành tích lũy linh lực của 9 động!

Còn nếu là có Hoặc Thiên hoặc là Hồng Nguyệt hỗ trợ thúc dục lốc xoáy tinh tú, như vậy sẽ rút ngắn đến năm mươi năm, hoặc là ba mươi năm!

Đây là bởi vì cấp độ linh lực của Chu Hằng cũng đã bước vào Hắc Động Cảnh, chênh lệch với Hoặc Thiên, Hồng Nguyệt các nàng đang thu nhỏ lại.

Đương nhiên tốt nhất vẫn là có thể kiếm được mấy viên Tinh Hạch, tùy tiện hấp thu một chút liền là Hắc Động Cảnh đại viên mãn.

- Kế tiếp, chúng ta đi đâu?

Con lừa đen hỏi.

- Đi Thái Hư Thánh Vực!

Chu Hằng cắn chặt răng.

Nên đối mặt luôn phải đối mặt, cũng không thể luôn luôn giấu diếm Hoặc Thiên. Hơn nữa, nếu có thể mời Hoặc Thiên ra hỗ trợ, như vậy đến hỏi lão Thanh Long, lão Chu Tước lấy sừng, móng vuốt và vân vân sẽ dễ dàng nhiều rồi.

Mặc dù thật xin lỗi Hoặc Thiên, nhưng vì con trai của mình, mặt dạn mày dày cũng phải đi a!

Trái lại, vì Hoặc Thiên hắn cũng sẽ như thế!

Con lừa đen cười quái dị, cười đến rất gian, thập phần vui sướng khi người gặp họa!

Mở Tuệ Tinh Môn ra, một người một lừa cấp tốc mà đi.

Chu Hằng dùng hết khí lực liền để con lừa đen mang hắn chạy đi, con lừa đen không tiếp tục được liền đổi lại là Chu Hằng, hai người luôn luôn là một người chạy một người nghỉ, cộng thêm bọn họ đều đi vào Hắc Động Cảnh, năng lực thuấn di tăng lên thật lớn.

Tám tháng sau, bọn họ rốt cục đi tới Thái Hư tinh vực, mà Chu Hằng cũng đạt tới cực hạn 30 bước ở lĩnh ngộ pháp tắc hỏa diễm.

Nếu là tinh vực, tự nhiên vô cùng rộng lớn!

Chu Hằng nhắm ngay chủ tinh, thân hình nhoáng lên một cái, đã là vòng qua lực lượng thủ vệ, trực tiếp rơi xuống Thái Hư Tinh.

- Chẳng qua cũng thế, Lư đại gia ngông nghênh đến đây, cũng có thể ngông nghênh rời đi, vung tay một cái, trộm đi một đống bảo bối lớn!

Con lừa đen mặt mày hớn hở, đây chính là địa bàn của Thánh nhân a, không biết có bao nhiêu bảo bối!

Chu Hằng phù không bay lên, hắn cũng không biết vị trí của Thái Hư Tông, dù sao tinh cầu này quá lớn, không kém chút nào so với Vĩnh Hằng Long Tinh.

Sau khi hắn quan sát phương hướng một chút, thân hình bỗng nhiên gia tốc, rất nhanh liền đi tới trong một tòa cổ thành.

Toàn bộ phòng ngự của tinh vực đều là ngoài chặt chẽ trong nới lỏng. Sau khi vượt qua vòng phòng ngự phía ngoài cùng, mỗi tòa thành thị đều là không phòng bị. Trên thực tế, đây chính là địa phương của Thánh nhân mạnh nhất thiên hạ tự mình trấn giữ, ai lại sẽ ngại sống đi gây chuyện ở nơi này?

Thái Hư Tông định ra một loạt quy củ, chỉ cần không xúc phạm những quy củ này, Thái Hư Tông Thái Hư Tông liền sẽ không quản.

Địa phương có quyền lực sẽ có bất công, đây là không cách nào tránh khỏi. Hơn nữa, Thái Hư Tông thành lập cũng không phải là vì thiên hạ lê dân, cứng rắn đặt cường giả cùng kẻ yếu ở một phía, vốn là không công bình.

Cổ thành từ chỉnh thể mà nói thì tương đối phồn vinh, cấp độ võ giả cũng rất cao, nhưng so sánh với Long Tộc còn kém xa!

Dù sao, thần thú yêu quý thiên địa. Huyết mạch quyết định thực lực, chẳng những nhanh hơn so với Linh Tu, hơn nữa sinh ra nhiều cường giả hơn! Ở trong Long Vực, Tuệ Tinh Cảnh là lực lượng trung kiên, đủ để chiếm cứ bốn thành thậm chí năm thành nhân số của toàn bộ Long Vực!

Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì cái gì mà bốn đại thần thú có thể luôn trấn áp Ma Hải, không có nhiều Tuệ Tinh Cảnh như vậy, dựa vào Thiên Hà Cảnh, Tinh Thần Cảnh, một lớp Tử Triều loại nhỏ đi lên là có thể làm phòng ngự sụp đổ!

Cổ thành nhiều nhất vẫn là võ giả Tinh Thần Cảnh, Thiên Hà Cảnh rất thưa thớt, Tuệ Tinh Cảnh căn bản nhìn không thấy.

Nên biết rằng đây chính là Thái Hư Tinh a, chủ tinh của Thái Hư tinh vực, cấp độ võ đạo hẳn là cao nhất!

Chu Hằng cùng con lừa đen vào một gian tửu lâu trước, bọn họ liên tục chạy tám tháng, tuy rằng ăn uống cũng không nhất định phải có, nhưng gió bụi mệt mỏi, uống vài hớp rượu, ăn vài món xào mới là chuyện thoải mái nhất.

Hơn nữa, tửu lâu cũng là địa phương tiện nhất để tìm hiểu tin tức.

- Chu tiểu tử. Chúng ta dường như không mang tiền!

Sau khi con lừa đen xoạt xoạt xoạt ăn hơn mười món ăn, rồi mới nhỏ giọng nói với Chu Hằng.

- Không có việc gì! Dù sao với tính đê tiện của ngươi khẳng định sẽ đắc tội với người ta, vậy thì có người thay thế chúng ta trả tiền!

Chu Hằng không để ý chút nào, nói.

Con lừa đen quá sợ hãi, nói:

- Bổn tọa còn có loại công năng này?

- Đó là đương nhiên!

- A phi, ngươi tên tiểu tử thúi này, lại dám nhục mạ bổn tọa, xem bổn tọa cắn cho ngươi mông nở hoa hay không!

- Đồ ăn đến a!

Phục vụ đưa rượu và đồ ăn lên.

Chu Hằng cùng con lừa đen vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, tranh cãi này về sau có thể đánh lại, nhưng người nào cũng không muốn ăn ít chịu thiệt!

- Không tồi!

- Hương vị tạm được!

Một người một lừa ngấu nghiến ăn, nhưng làm cho bọn họ thất vọng chính là nơi này dường như không có tên con nhà giàu nào, không ngờ không ai lại đây khiêu khích.

- Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta phải ăn cơm chua, Lư đại gia không làm được chuyện không biết xấu hổ như vậy, không bằng Chu tiểu tử ngươi lưu lại rửa chén đi?

Con lừa đen nói.

- Ngươi đừng thăm, đùa giỡn đê tiện a, không phải ngươi đùa giỡn đê tiện làm sao có thể có người đến trêu chọc chúng ta?

Chu Hằng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.

- Phi, ngươi mới đùa giỡn đê tiện, bổn tọa chính là điềm lành của thiên địa!

Chu Hằng đưa mắt tìm kiếm, ăn cơm chua ở trên địa bàn của Hoặc Thiên thật mất mặt a! Đáng tiếc, bên cạnh không có mỹ nữ, nếu không sẽ tự động dẫn tới cừu hận, chuyên môn hấp dẫn phú nhị đại đến tìm phiền toái.

Bành!

Đúng lúc này, chỉ thấy một đạo nhân ảnh bị đánh bay ra từ trong bao sương, vừa vặn, trực tiếp trượt về bàn của bọn họ.

Chu Hằng không khỏi mừng rỡ, vội vàng vươn một cước dẫm lên người nọ, miễn cho đối phương đụng vào vào làm bàn lật đổ.

Phiền toái tới rồi! Phiền toái tới rồi! Thật tốt quá!

- Thật to gan, lại dám chạy đến Tĩnh Hiên Lâu ăn cơm chua, đánh cho ta, đánh cho đến chết!

Từ trong bao sương có năm người lao ra, đều là ăn mặc đồ phục vụ, mỗi người đều là Tinh Thần Cảnh.

Khóe miệng Chu Hằng giật một cái, lập tức một cước đánh bay người nọ ra ngoài, cao hứng hụt một trận!

Bành bành bành bành, một trận loạn đả!

- Các ngươi những kẻ mù mắt vong ân bội nghĩa này, cha ta khi còn tại thế đối với các ngươi không tệ, nhưng các ngươi lại giúp người ngoài khi dễ thiếu chủ ta đây, các ngươi còn là người sao?

Tên ăn quỵt vừa che chở đầu, vừa chửi ầm lên.

- Lăng Phi, hiện tại cũng không phải là trước kia, Tĩnh Hiên Lâu này đã sớm bán cho Bạch thiếu, ngươi sớm không phải là thiếu chủ gì!

- Còn phí công muốn đấu cùng Bạch thiếu, ngươi là ai?

- Đánh cho ta, đánh chết không có vấn đề gì!

Một người giống như bộ dáng đầu lĩnh mắng, khuôn mặt khinh thường.

Chu Hằng lộ ra nụ cười, tình thế xoay chuyển a, không cần ăn cơm chua, hắn tằng hắng một cái, hấp dẫn ánh mắt của phần lớn người, sau đó nhoẻn miệng cười, nói:

- Dừng tay!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.