Thời gian vô tình, một tháng lặng yên trôi qua, đã đến ngày đại thọ của Ma Long Đại Đế.
Hiện tại Chu Hằng đã tạo thành 33 đạo thiên hà, mà Tiểu Hỏa cùng con lừa đen cũng nhờ mới luyện chế Ngọc Hà Đan lần lượt nhảy lên Thiên Hà Cảnh, chúng nó một là thần thú, một tên ăn vào Thiên Địa Quả, căn bản sẽ không bị quấy nhiễu của lĩnh ngộ cảnh giới, chỉ cần cơ sở vừa đủ tự nhiên mà vậy đột phá.
Mấy ngày này Chu Hằng rất an phận, mỗi ngày chỉ ở trong Tiên Cư bồi tiếp các nàng, vất vả cày cấy, hy vọng có thể gia tăng nhân số cho Chu gia. Thế nhưng võ giả bậc cao sinh dục khó khăn, cho dù hắn ra sức miệt mài nhưng các nàng không một ai có dấu hiệu mang thai.
Tạm thời chấm dứt cuộc sống làm ngựa đực, buổi tối hôm nay, Chu Hằng bị Hồng Nguyệt bức bách mặc bộ trang phục giả trang, sau đó cùng nhau đi vào hoàng cung. Về phần con lừa đen và Tiểu Hỏa thì có tính toán khác, chúng nó muốn đi tảo thanh kho báu của hoàng cung, xem có thể kiếm lời một chuyến hay không.
Hồng Nguyệt cũng son phấn một chút, càng lộ ra vẻ xinh đẹp ướt át.
Nàng vốn chính là mỹ nhân tuyệt sắc, dù không một chút phấn son cũng đã tươi đẹp nhân gian tuyệt thế, sau khi cộng thêm cách ăn mặc tỉ mỉ một chút, làm cho Chu Hằng vừa thấy đều như ngừng hô hấp.
Ngay cả Chu Hằng, người thường chung đụng lâu dài với Hoặc Thiên, Hồng Nguyệt này đều như thế, huống chi là người khác!
Khi Chu Hằng với Hồng Nguyệt xuống xe ngựa, mọi người đều lộ ra vẻ mê say, hoàn toàn choáng váng trước dung nhan tuyệt thế của Hồng Nguyệt.
Không ít người cũng chỉ nghe nói qua mỹ danh Hồng Nguyệt, chưa thấy qua người đương nhiên không thể nào tin được thế gian lại có giai nhân tuyệt sắc như vậy, chỉ cho là người khác khoa trương. Thế nhưng lúc này sau khi chính mắt nhìn thấy, mỗi người đều toát ra ánh mắt ngưỡng mộ.
Không phân biệt tuổi tác, không phân biệt nam nữ, hết thảy đều choáng váng!
Chỉ có điều nhìn thấy Hồng Nguyệt ôm lấy cánh tay Chu Hằng, một bộ dáng con chim nhỏ nép mình vào người yêu, không ít người đều lộ ra vẻ tức giận, dường như đó là xâm phạm người vợ của họ, làm như ăn phải dấm chua.
Trong lúc đi tới, tự nhiên bả vai của hai người khó tránh khỏi đụng phải, làn gió thơm ập vào mũi, Chu Hằng giống như đi trên mây, trái tim trong lòng làm thế nào cũng không bình tĩnh được.
Hắn biết đây là Hồng Nguyệt cố ý, nhưng mặc cho hắn trong lòng nghĩ tới hình dáng Hoặc Thiên như thế nào, cuối cùng cũng không thể sánh bằng con người bằng xương bằng thịt sờ sờ trước mắt, hình dáng tuyệt mỹ kia, mùi thơm ập vào mũi kia, xúc cảm mềm mại kia... hết thảy đều làm cho Chu Hằng vô cùng tưởng nhớ đến Hoặc Thiên.
Lúc trước thời điểm tu vi của Hoặc Thiên còn chưa có vượt qua hắn, hắn muốn ôm liền ôm, chẳng qua là lúc đó không biết phúc phận mà! Hiện tại đừng nói Hoặc Thiên có chịu để hắn ôm hay không, chính là ngay cả mặt người cũng không thấy!
Nghĩ như thế, mị lực của Hồng Nguyệt liền giảm bớt không ít. Tuy nhiên con người không phải là động vật, Chu Hằng càng không phải là lão quái vật nhìn thấu tình đời gì, mỗi ngày đều ở bên cạnh một vưu vật tuyệt sắc như Hồng Nguyệt này, khó tránh khỏi sẽ lâu ngày sinh tình a!
Hắn không khỏi mặt mày ủ ê.
Những người khác nhìn thấy thế, thiếu chút nữa cái mũi đều sai lệch: Tiểu tử này là có ý gì chứ? Chế giễu toàn trường ư? Không phải sao, đi với nữ nhân mê người nhất toàn bộ Minh giới, lại còn một bộ dáng cả nhà chết bất dắc kỳ tử, quả thực đả thương người biết bao chứ?
"Muốn đánh đòn hay sao!"
Có người nhịn xuống, có người không nhịn được, nhưng vì người tới đây lần này quá nhiều, không thiếu hậu đại của nhân vật cấp quan trọng các nước khác, bọn họ ở bổn quốc chính là nhân vật đều có thể đi ngang, đến nơi này cũng không khẳng định có thể thu liễm bao nhiêu, lập tức liền có người làm chim đầu đàn.
- Vị mỹ nhân này! Nàng dung nhan tuyệt thế, nhưng chỉ có một điểm không tốt là nhãn lực không được: không ngờ chọn một tên tiểu tử như vậy! Một gã thanh niên thân hình cao lớn khôi ngô chặn đường đi của Chu Hằng bọn họ.
Nơi này mới vừa đi vào cổng hoàng cung. Bởi vì khách nhân quá nhiều, tất cả khách nhân cũng đều phân biệt đẳng cấp, phân biệt an bài mười khu vực ở Thanh Hòa Điện. Ở khu vực nhất đẳng đương nhiên là do Ma Long Đại Đế tự mình tiếp khách, bao gồm đế quân của 6 nước kia, cùng với những cường giả cấp Hắc Động khác.
Bọn họ còn phải thương nghị chi tiết vấn đề tiến vào cổ mộ Lôi Vân Đại Đế. Đây là chuyện rất cơ mật, dĩ nhiên không để cho người ngoài biết được. Dù là công chúa, hoàng tử, quận chúa, thế tử như Liễu Duẫn Nhi loại này đều không có tư cách ngồi vào vị trí đó.
Đương nhiên Hồng Nguyệt là có tư cách này, bởi vì thiệp mời trong tay Chu Hằng chính là cấp bậc cao nhất, nhưng nàng có thể đi vào, Chu Hằng cũng chỉ có tư cách đợi ở khu vực tam đẳng... còn khu vực nhị đẳng chính là khu vực dành cho cấp hạng như đại nguyên soái Lâm Vô Bệnh, hoặc là dòng họ hoàng thất như Thành Thân Vương cùng với khách quý của 6 nước kia.
Khu vực tam đẳng mới là các hậu nhân của giới quyền quý, tỷ như Liễu Duẫn Nhi, Liễu Thi Thi, Lâm Hiến Dương, còn có hậu đại của những khách nhân sáu nước lớn.
Như Đinh Toàn còn chưa có tư cách đi vào khu vực thứ ba! Không có biện pháp, ai bảo gia đình hắn chỉ là thương nhân của đế quốc, có tiền thì có tiền, nhưng ở vào môi trường chỉ luận về thân phận địa vị này thì không thể ra sức, chỉ có thể đi vào khu vực lục đẳng hoặc là thất đẳng.
Tuy nhiên, có thể tới nơi này là đại biểu cho một loại tán thành: hoàng cung của Đại Tần đế quốc đâu phải ai đều có thể đi vào chứ?
Mười khu vực có hình cánh quạt mở ra, ở trung tâm nhất dĩ nhiên là khu vực nhất đẳng, càng là lệch sang hai bên có nghĩa địa vị càng thấp. Ở giữa thì đắp nổi lên một cái lôi đài lớn, đây là chỗ lát nữa so tài.
Chu Hằng bọn họ đang ở tại lối vào Thanh Hòa Điện, bởi vì thọ yến còn chưa có bắt đầu, nơi này tất cả đều là người trẻ tuổi quen biết nhau. Dù sao người tới nơi này đều đại biểu cho bất phàm, quen biết thêm một người có nghĩa nhiều thêm một nhân mạch.
Chu Hằng nhìn lướt qua gã thanh niên cao lớn kia, nói: - Ngươi là con cái nhà ai, không thành thực đợi ở bên trong, chạy đi ra bên ngoài khoa trương làm cái gì, thật là không có gia giáo mà!
Gã thanh niên cao lớn lập tức sắc mặt đỏ bừng, giận đến mức hai tay nắm chặt.
Hắn là Đỗ Vân Đào con trai độc nhất của Đỗ Thuần là Đại tướng quân Hạo Nguyệt Quốc, lần này là đi theo phụ thân ra ngoài lịch lãm. Người trẻ tuổi tự nhiên không kềm chế được tính tình, đâu nguyện ý ngồi đàng hoàng một chỗ, bởi vậy liền chạy ra chỗ cửa. Một mặt có thể kết thêm một vài bạn mới; mặt khác cũng có thể gần gũi nhìn xem từng đại nhân vật đi tới!
Dù sao hôm nay đúng là có rất nhiều cường giả cấp Hắc Động giá lâm, bình thường muốn nhìn thấy một người cũng khó!
Vẻ đẹp tuyệt trần của Hồng Nguyệt làm hắn động tâm không thôi, cộng thêm hai người Chu Hằng nhìn qua tu vi đều thật bình thường, hắn lại quen thói ngang ngược, nhịn không được một cái liền chạy ra. Ở trong này đương nhiên hắn cũng không dám đùa giỡn trước mặt mọi người, chỉ là định bôi nhọ Chu Hằng một chút thôi, không nghĩ tới Chu Hằng lại độc miệng như vậy!
- Chu huynh! Chuyện này là huynh không đúng! Đỗ thế tử ở xa tới là khách, sao huynh có thể nói năng lỗ mãng như vậy?
Vũ Văn Hóa đứng ra, nói giúp cho Đỗ Vân Đào.
Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới đúng thật là bằng hữu đây!
Đỗ Vân Đào lập tức hướng về phía Vũ Văn Hóa lộ ra vẻ tươi cười cảm kích, cảm khái trên đời này quả nhiên vẫn còn nhiều người tốt.
Hắn lập tức khí thế tăng bạo, nói: - Không sai! Ta phải đến trước mặt Đại Đế tố cáo ngươi, lại dám nói xấu danh dự Đỗ gia ta!
Tên ngu ngốc này, bị người gài bẫy cũng không biết!
Nếu Đỗ Vân Đào biết Chu Hằng có bối cảnh "cấp Hắc Động", hắn dám phản bác với Chu Hằng sao? Khẳng định là đánh rớt răng cũng phải nuốt vào cùng máu! Thế giới này là thực tế nhất! Nhưng Vũ Văn Hóa lại cố ý châm lửa quạt gió, rõ ràng muốn lừa gạt tên Đỗ Vân Đào coi tiền như rác này đụng độ với Chu Hằng.
Chu Hằng nhìn về phía Vũ Văn Hóa, nói: - Thiếu văn hóa! Lần trước bị giáo huấn còn chưa đủ sao?
Thiếu... thiếu văn hóa?
Vũ Văn Hóa giận dữ, họ tên tương đương với mặt mũi của võ giả, Chu Hằng công nhiên dùng họ tên của hắn trêu đùa, đây chính là sỉ nhục rất lớn! Chỉ có điều là, hắn có năng lực làm gì Chu Hằng chứ?
Nói về bối cảnh, người ta có chỗ dựa là cường giả cấp Hắc Động! Mà nói đến thực lực của bản thân, thời điểm Chu Hằng còn là Tinh Thần Cảnh đã đánh ngược hắn, huống chi hiện tại Chu Hằng đã bước vào Thiên Hà Cảnh?
Nhịn!
Vũ Văn Hóa cố nín nghẹn trở về một hơi giận, hắn đứng ra cũng không phải là để tự mình làm cái cào, mà muốn cho Đỗ Vân Đào làm người dẫn đầu tích cực, bằng không cũng không ngã lộn đầu xuống đất như vậy!?
- Ngươi... ngươi dám xem thường ta? Bên kia, thì Đỗ Vân Đào phẫn nộ không kềm được, tên nam nhân này rất đáng ghét.
- Ngươi muốn thế nào?
Cuối cùng Chu Hằng chịu đưa mắt nhìn vào hắn.
Đỗ Vân Đào liếc nhìn Hồng Nguyệt, trong ánh mắt không nhịn được toát ra vẻ ngưỡng mộ, hắn cũng không thù không oán với Chu Hằng, nhảy ra cố làm ra vẻ, khoe khoang phong tình đều chỉ vì muốn giành được chú ý của Hồng Nguyệt, chỉ là bị Chu Hằng làm cho tức giận đến mất khống chế.
Hắn ngẫm nghĩ, rồi nói: - Ngươi phải xin lỗi ta!
Trọng điểm chính là muốn Chu Hằng cúi đầu, có như vậy đương nhiên Hồng Nguyệt sẽ sinh lòng chán ghét: ai mà lại thích một nam nhân khom lưng không đáng giá?
Người chung quanh không ít, đều cười khanh khách xem náo nhiệt. Tuy rằng đa số người đều biết Chu Hằng có bối cảnh cấp Hắc Động không dám trêu chọc, nhưng ai không hâm mộ không ghen tị không oán hận hắn? Nên dĩ nhiên rất vui thích nhìn xem hắn bị khiêu khích, mặc kệ kết quả như thế nào, dù sao cũng có thể tạo cho Chu Hằng chút buồn bực, không phải sao?
Chu Hằng thở dài, nói: - Tuy rằng ưa thích một người không phải là sai, nhưng đối với một số người, thích cũng chỉ có thể để ở trong lòng! Nàng này, không phải ngươi có thể ưa thích!
- Ha ha ha ha... Ta đường đường là Đỗ thế tử, trên đời này có hạng người gì mà ta không xứng ưa thích! Đỗ Vân Đào đúng là bị chọc giận, với thân phận của hắn dù là Công chúa đương triều đều có thể theo đuổi!
Chu Hằng tươi cười, vẫy vẫy tay về phía thị vệ cung đình ở một bên, đợi hắn lại đây, liền đưa ra thiệp mời.
Thị vệ kia vừa nhận tấm thiệp, lập tức trên mặt biến sắc!
Đây là thiệp mời cấp bậc cao nhất, có thể cho bản thân người cầm thiệp đi vào khu vực thứ nhất!
- Thỉnh Chu thiếu đợi chút, tiểu nhân trước đi bẩm báo! Thị vệ kia biết Chu Hằng là ai, có một số giai đoạn nhất thiết phải làm tốt trước thời hạn, hắn vội vàng cầm thiệp mời quay đầu bước đi. Người này cầm thiệp mời cao cấp nhất đi tới, sẽ được Ma Long Đại Đế tự mình ra nghênh đón!
Đỗ Vân Đào cũng theo đó trên mặt biến sắc. Tuy rằng hắn ngang ngược kiêu ngạo nhưng tuyệt đối không ngu ngốc, trước đó hắn đã nhìn thấy 7 tấm thiệp mời như vậy, biết rõ có nghĩa như thế nào!
"Con bà nó! Bị gài bẫy rồi!" Hắn lập tức phẫn nộ trừng mắt nhìn Vũ Văn Hóa, tình bạn hữu vừa mới hình thành lập tức xem như hư vô.
Chỉ một lúc sau, liền nghe vang lên tiếng bước chân, một đám người đi ra.
Tổng cộng tám người!
Nhưng tám người này so với thiên quân vạn mã cộng hết lại còn muốn khí thế đoạt hồn phách hơn. Cho dù cũng không có ai cố ý toát ra, nhưng trong dáng vẻ long hành hổ bộ đó tự nhiên liền tỏa ra khí thế hùng bá, không giận mà oai.
Tám vị này đều là Hắc Động Vương!
Cầm đầu đương nhiên chính là Ma Long Đại Đế, hoàn toàn xứng với danh thiên tài, tu luyện cũng chỉ 10 vạn năm đã đột phá mà vào Hắc Động Cảnh. Hiện giờ lại qua 10 vạn năm, đã mở rộng bản đồ Đại Tần đế quốc không chỉ gấp ba lần, chính là một vị bá chủ trung hưng.
Trên đầu hắn đội mũ bình thiên, một thân hoàng bào màu tím, dáng người khôi ngô, khí vũ hiên ngang, đồng thời cũng là một mỹ nam tử.
Ánh mắt của tám người này đầu tiên là lướt trên thân Chu Hằng, nhưng gần như chỉ dừng lại không đến nửa giây liền lướt qua, sau đó nhao nhao nhìn về phía Hồng Nguyệt, đầu tiên là một trận ngưỡng mộ vì vẻ đẹp, tiếp đó lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Đỗ Vân Đào mơ hồ có loại cảm giác không ổn, toàn thân không khỏi run rẫy càng thêm dữ dội.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]