Chương trước
Chương sau
- Hắc Thiên Giáo những tên kia cũng không biết sao lại thế này, không ngờ không liên lạc được! May mắn phòng ngự nơi này không thể phá vỡ, đám người kia chỉ có thể vây lão phu ở chỗ này, mà căn bản không có biện pháp tiến vào! Nhưng tình huống dường như xảy ra điều gì ngoài ý muốn, không ngờ đám người kia sử dụng thuật cấm kỵ, không tiếc tự sát cũng phải xuyên thấu qua trận pháp để giết chết lão phu! Thật sự là đáng ghét, lão phu thiên tài như thế, lại phải chết ở trong tay mấy tên phàm nhân tục tử! May mắn về sau, lão phu đã đặt cất chứa suốt đời ở trong bí thất, nếu ngươi muốn có được di vật của lão phu, tốt nhất dựa theo những gì lão phu nói để làm, nếu không chỉ cần sai lầm một chút, lão phu cam đoan nơi này cũng sẽ trở thành phần mộ của ngươi! Ha ha ha! Lão phu . . . Quên đi, cứ như vậy đi!

Di thư tới đây liền im bặt, mặc dù chỉ là vài câu ít ỏi, nhưng Chu Hằng cũng biết căn nguyên cùng quá trình của tràng đại chiến năm đó. Trước hắn luôn luôn kỳ quái, vì sao bách tộc của nhân loại lại đoàn kết đi công kích một chủng tộc như vậy, đối phương rốt cuộc phạm vào tội ác không thể tha thứ gì.

Hiện tại, hắn cuối cùng hiểu, nguyên lai Cổ Thiên Vương gì đó không ngờ sáng lập một chủng tộc mới sau khi dung hợp yêu thú cùng nhân loại!

Đây là chuyện rất đáng sợ, khó trách hắn khiến cho toàn bộ Độ Dương Tinh công phẫn, đại chiến một trận, cuối cùng đánh rớt phẩm bậc của Độ Dương Tinh xuống hai cấp, cũng để cho khu vực đại chiến trường này biến thành không gian vặn vẹo.

Chờ một chút, chiến đấu thông thường chỉ sợ còn làm không được điểm ấy, sợ là trong cuộc chiến tranh này còn vận dụng đủ loại cấm khí do Cổ Thiên Vương sáng tạo a? Cũng chỉ có như thế, mới có thể có uy lực lớn đến mức bóp méo không gian!

Cổ Thiên Vương ở Đan đạo, trận văn đạo đều có được trình độ đáng sợ, mới có thể thực hiện công trình cải tạo cơ thể người với yêu thú, quả thực chính là khiêu chiến với trời!

Nhưng cuối cùng hắn vẫn bị trấn chết ở nơi này!

Đơn giản như vậy sao?

Trong lòng Chu Hằng khó quyết định, từ vừa mới bắt đầu hắn tràn đầy mâu thuẫn đối với nơi này, có một loại cảm giác nguy hiểm không rõ. Chẳng lẽ chỉ là bởi vì cảm ứng được tanh máu nơi này?

- Chu tiểu tử, kho tàng a!

Con lừa đen lại là mặt mày hớn hở.

- Đi một chút đi, chúng ta đi dọn sạch của cải của lão gia hỏa này, hắn khẳng định ẩn dấu không ít thứ tốt!

Dựa theo chỉ thị di thư của Cổ Thiên Vương. Bọn họ quả nhiên tìm được một cái cửa vào bí thất.

Muốn tháo gỡ bí thất cần trình tự rất phức tạp, thậm chí giống như là tiến hành Tế Tự, cần nhỏ máu vào. Tìm suốt thời gian một ngày, mới rốt cục tiến hành đến một bước cuối cùng.

- Chờ một chút!

Chu Hằng ngăn trở động tác của con lừa đen.

- Ta cuối cùng cảm thấy sự tình không có đơn giản như vậy!

- Ai nha, nào cần suy nghĩ nhiều như vậy. Mau mau mau, bổn tọa đã cảm ứng được bảo vật bên trong đang gọi!

Con lừa đen cấp bách khó dằn nổi.

- Con lừa, ngươi không cảm thấy chúng ta luôn luôn bị nắm mũi dẫn đi sao?

Chu Hằng cau mày.

- Đây không phải là trình tự mở kho tàng ra sao?

Con lừa đen không đồng ý nói.

- Trải qua nhiều năm như vậy, còn có trận pháp gì có thể phát huy ra tác dụng lúc đầu? Chúng ta trực tiếp phá rồi đi vào không phải là được sao?

- Nhưng hiện tại chỉ còn lại có một bước cuối cùng, nhiều nhất một phút thì chúng ta có thể mở mật thất ra, không cần thiết cần lực lượng mạnh hơn nữa để phá mà vào?

- Ta luôn có một loại cảm giác bất an!

-Thấy ngươi nói như vậy. Bổn tọa cũng có chút rợn cả tóc gáy, vậy chúng ta vẫn là đi vào!

Chu Hằng tế xuất hắc kiếm, triển khai oanh kích đại môn của mật thất.

Hắc kiếm vô kiên bất tồi, chỉ cần lực lượng bản thân Chu Hằng đủ mạnh, gần như không có gì không thể chặt đứt. Hiện tại Chu Hằng trở thành Tinh Thần Đế, cộng thêm cánh cửa này không biết là đồ cổ mấy trăm vạn năm trước, khi hắn cuồng oanh loạn tạc, trên cửa lập tức xuất hiện từng vết rạn, cuối cùng ầm ầm vỡ nát.

- Chu tiểu tử ngươi đi trước đi!

Con lừa đen cực không có nghĩa khí để Chu Hằng đi trước.

- . . . Vì cái gì?

- Bởi vì ngươi nói làm loạn không dựa theo trình tự sau cùng, cho nên có thể sẽ có nguy hiểm gì đó, tự nhiên phải là ngươi đi phía trước!

Con lừa đen lẽ thẳng khí hùng nói.

Chu Hằng liếc mắt, nhưng chiến lực của con lừa đê tiện quả thật không mạnh, mà nó lại nắm giữ phù văn thuấn di, chân gặp được nguy hiểm không thể hóa giải, biện pháp tốt nhất vẫn là Chu Hằng đi ở trước, để con lừa có đầy đủ thời gian vận chuyển phù văn thuấn di.

- Tuy nhiên, thật là thúi!

Con lừa đen dùng chân quạt quạt trước mặt, sau khi cửa đá oanh phá, từ bên trong truyền ra một hương vị vô cùng hôi thối.

- Thi thối!

Chu Hằng biến sắc.

- Không thể nào đâu, cách nhiều năm như vậy, như thế nào còn sẽ có thi thối!

Con lừa đen cả kinh kêu lên.

- Nếu nơi này bịt kín, thi thể hủ hóa có thể sẽ giảm bớt gấp một vạn lần thậm chí trăm vạn lần!

Chu Hằng bắn ngón tay ra. Một đạo quang hoa lập tức nở rộ trong thạch thất.

Mật thất này cũng không nhỏ, nhưng khắp nơi là từng khối từng khối tàn chi đoạn đầu, toàn trường có thể nói là vô cùng tanh máu.

- Đâu có bảo vật đâu!

Con lừa đen run giọng nói, không phải là bởi vì nhìn thấy toàn trường máu tanh này mà sợ hãi, mà là bởi vì tuyệt đối phẫn nộ sau khi thất vọng, lúc này nếu Cổ Thiên Vương kia sống lại, nó tuyệt đối sẽ không quản đối phương là Thiên Hà Cảnh, Hắc Động Cảnh gì trực tiếp liền xông lên liều mạng.

Chu Hằng không để ý đến con lừa đen, ánh mắt của hắn chăm chú vào một Huyết Trì ở chính giữa mật thất, nơi này cũng bịt kín, mới có thể để Huyết Trì không có bốc hơi lên, nhưng máu lại không có đọng lại, cái này có vẻ phi thường cổ quái.

Bắt đầu từ khi tiến vào nơi này, hắn luôn luôn có loại cảm giác nguy hiểm khó tả, mà hiện tại loại cảm giác này càng ngày càng mạnh, nhắm thẳng vào Huyết Trì kia!

- Con lừa, chúng ta đi!

Chu Hằng trầm giọng nói, bọn họ hiển nhiên làm theo những gì Cổ Thiên Vương nói, mở ra một cái địa phương quỷ quái như vậy, trừ bỏ thi thể máu tươi làm gì có bảo vật gì?

Nhưng gia hỏa đã chết này còn muốn bẫy bọn họ, tại sao vậy chứ?

- Không được, bổn tọa phải đốt nơi này, bằng không Lư đại gia nuốt không trôi cục tức này!

Con lừa đen tức giận đến oa oa kêu to, nó đã coi toàn bộ bảo vật có khả năng có ở đây là tài sản riêng, hiện giờ nhìn thấy chỉ là một thi thể hài cốt, nó tự nhiên phẫn nộ.

Nó dẫn động hỏa linh khí trong thiên địa, tạo thành một đoàn phần thiên chi hỏa trong thạch thất.

Hô!

Lửa này chính là thiêu sạch, nhưng đột nhiên ngay lúc đó có một cỗ khí lạnh lẽo kì lạ thổi qua, đúng là dập tắt ngọn lửa này!

- Ai!

Chu Hằng lập tức phát lên cảnh giác mãnh liệt, lông toàn thân Tiểu Hỏa đều nổ tung, cúi đầu răng phát ra tiếng hô.

- Lão phu . . . Rốt cục đã sống lại!

Một đạo thanh âm âm lãnh vang lên, hàn ý tận xương, già nua như phảng phất xuyên qua từ thời kỳ viễn cổ.

- Ngươi là tên khốn kiếp kia? Có phải là ngươi đoạt bảo vật của bổn tọa hay không?

Con lừa đen hét lớn.

- Ngươi là Cổ Thiên Vương!

Chu Hằng lại chợt rùng mình, cho ra một cái đáp án gần như không thể nào.

Thanh âm âm lãnh kia hơi dừng lại một chút, dường như là kinh ngạc với phỏng đoán của Chu Hằng, qua hai giây sau, mới lại tiếp tục vang lên:

- Không sai, lão phu đúng là Cổ Thiên Vương, người trẻ tuổi thật ra có điểm nhãn lực!

Xoạt, một tiếng nước chảy vang lên, trong huyết trì bỗng nhiên dâng lên một đạo nhân ảnh, thân hình khôi ngô cao lớn. Tuy nhiên toàn thân người này đều bao phủ bộ lông bộ lông, tuy rằng vật bất nhã trong quần có lộ ra quang mang nguy hiểm, nhưng nếu không nhìn kỹ lại là rất dễ dàng xem nhẹ.

Chu Hằng nhướng mày, đây tuyệt đối là một khối thân thể mới sinh, tràn đầy sức sống trẻ tuổi, nhưng từ giọng nói của Cổ Thiên Vương, người này rõ ràng đã cực già!

Chẳng lẽ?

- Rất kỳ quái có phải hay không?

Cổ Thiên Vương bước ra ngoài, oanh, hắn giống như thần hỏa thiêu đốt, mỗi khi đi một bước, lực lượng trong cơ thể liền tăng vọt một cấp bậc, cũng áp bách ra bốn phía.

Từ Tinh Thần Vương nhanh chóng tăng lên tới Tinh Thần Hoàng, Tinh Thần Đế, thời điểm đi đến bước thứ bảy, lực lượng của hắn đã tăng lên tới Thiên Hà Cảnh.

- Năm đó đại quân áp trận, cũng thực thi thuật cấm kỵ đối với lão phu, ; muốn xuyên thấu qua phòng ngự trận pháp trực tiếp trấn chết lão phu! Ha ha, lão phu tu luyện vốn là đạt tới một cái bình cảnh, hơn nữa thọ nguyên cũng là không nhiều, liền đơn giản làm thỏa mãn nguyện vọng của bọn họ, bỏ đi cái xác cũ kia! Lão phu vừa vặn nghiên cứu ra một loại bí pháp, có thể lấy máu làm vật dẫn, súc tích hóa ra sinh mệnh mới. Mà trận đại chiến này vừa vặn cung cấp đầy đủ huyết nguyên cho lão phu, lão phu liền chỉ lưu lại một phần thần thức, sống lại trong huyết trì này! Ít nhất chín thành máu huyết trong chiến trường này đều bị lão phu hấp thụ, để trọng tố thân thể lão phu, thời gian càng lâu, tinh hoa máu huyết mà thân thể lão phu hấp thu càng nhiều! Hơn nữa, thân thể này chính là dùng để nắm giữ tất cả bí thuật của lão phu, chỉ là thể chất thì đã tới được Thiên Hà Hoàng đỉnh phong, chính là Thiên Hà Đế toàn lực oanh kích cũng đều có thể chịu đựng nhiều mà không chết!

Cổ Thiên Vương dường như kìm nén một bụng, thổ lộ ra toàn bộ bí mật của hắn.

Chu Hằng giật mình, nói:

- Nhưng thần thức của ngươi hẳn là không thể tự động thức tỉnh, cho nên ngươi mới để lại một ít cái gọi là di thư, với kho tàng làm mồi, để cho chúng ta dựa theo trình tự ngươi cần để thức tỉnh ngươi!

- Không sai!

Cổ Thiên Vương thừa nhận rất vui vẻ.

- Sinh mệnh là một loại đồ vật cực kỳ thần kỳ, yếu ớt và cường đại, phức tạp và huyền diệu, không có một loạt trình tự kia, thần thức của lão phu cũng có thể tiêu vong, không cách nào khống chế khối thân thể tân sinh này!

- Lão biến thái lộ chim ngươi, lại dám lừa gạt Lư đại gia đi dạo!

Con lừa đen giận không kềm được, lão hóa này lại dám lấy bảo vật lừa gạt nó mắc mưu, đây là đang ức hiếp Lư đại gia "thiện lương" sao?

Cổ Thiên Vương cúi đầu nhìn xuống, không khỏi cạc cạc cười quái dị:

- Lộ chim có cái gì kỳ quái, người vốn chính là trần truồng mà sinh ra, lão phu bất quá là trở về bản tính! Hơn nữa, con lừa ngươi cũng không phải là . . . Di!

Hắn ngạc nhiên phát hiện, hạ thể của con lừa đen cũng không có loã lồ, mà là mặc một cái quần bông, vô cùng phong tao.

- Hắc, ha ha ha ha!

Cổ Thiên Vương lập tức cười ha hả, yêu thú mặc quần . . . Sách sách sách, đây thật là chuyện ngạc nhiên. Hắn nếu biến thái, như vậy con lừa này cũng không khá hơn chút nào.

- Biến thái có cái gì không tốt, chỗ kia của lão phu cũng đủ lớn, lộ ra cũng không dọa người!

Nghe được hắn nói như vậy, ngay cả con lừa đen cũng không biết phải nói gì, lão hóa này không biết xấu hổ cũng đủ để bằng với nó, vậy còn có cái gì dễ nói?

- Các ngươi thưởng thức được hùng phong của lão phu, cũng có thể chết đi mà không có tiếc nuối!

Biến thái còn cố ý lung lay cái mông, để vật thể kia rung rung một chút, rõ ràng lộ ra tiền vốn hùng hậu này.

Chỉ từ kích cỡ mà xem, quả thật kinh người, có thể so tài một chút cùng con lừa.

- Tử biến thái!

Chu Hằng cùng con lừa đen đồng thời thấp giọng mắng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.