Trên thế giới này, sao lại có nữ nhân xinh đẹp như vậy?
Trong nháy mắt nhìn thấy Hoặc Thiên, mọi người đều mê mang, như mê như say! Xinh đẹ như vậy là thật sao?
Vị thiên nữ tuyệt thế này chặn lại một trảo kia, trước kia nàng ngồi ở trên đài, bất luận kẻ nào cũng tự động bỏ quên nàng, coi như không thấy, cho dù là siêu Sáng Thế Đế đều không ngoại lệ, cho đến lúc này nàng giận dữ xuất hiện, trong nháy mắt chấn nhiếp mọi người. Đẹp đến kinh tâm động phách!
Hoảng hốt một hồi lâu, mọi người mới tỉnh lại, thiên nữ tuyệt thế này sao lại tiến vào khu vực chiến đấu của Giác Đấu Trường chứ?
Tuy rằng trận pháp phòng ngự bị đánh gần vỡ nát, nhưng mà dù sao cũng chưa bị hủy diệt. Một khi đã như vậy, nó cũng vẫn còn là cấm chế cấp bậc Sáng Thế Đế, người thường có thể qua được sao?
Nhưng tu vi vị thiên nữ tuyệt thế này rõ ràng chỉ là Nguyệt Minh Vương, khí tức không giả, 9 vầng trăng mơ hồ phát ra cũng không giả, là Nguyệt Minh Vương thứ thiệt!
Trời ạ, trên đời sao lại có Nguyệt Minh Vương như vậy!
- Ngươi muốn giết sư đệ của ta? Hoặc Thiên lạnh lùng nhìn Độc Cô Huyền, không biết sao lại thế này, khi phát hiện người khác muốn giết Chu Hằng, nàng có một loại phẫn nộ muốn hủy thiên diệt địa, lần đầu không khống chế nổi cảm xúc.
Độc Cô Huyền dù sao cũng là siêu Sáng Thế Đế, tâm tính cứng cỏi vô cùng, hắn mạnh mẽ cắn lưỡi một cái, một trận đau nhức đánh úp lại, hắn lại vỗ ngực một cái, hai cỗ đau đớn mới để hắn thoát khỏi mị lực của Hoặc Thiên.
Hắn không khỏi hoảng sợ, cô gái này đến tột cùng là ai, rõ ràng chỉ là Nguyệt Minh Vương 9 luân, nhưng vì sao ngay cả hắn cũng bị ảnh hưởng? Nếu tu vi của nàng tăng lên chút nữa, vậy còn mạnh cỡ nào chứ (ý nói là mị lực)?
Căn bản không cần ra tay. Chỉ nhẹ nhàng nói một lời thể để cho cả thiên địa xoay quanh nàng!
Nhưng... Thiên Kinh, lại một bộ Thiên Kinh! Độc Cô Huyền nhìn hư ảnh hoa đào kia. Trong lòng hiểu ra, đây cũng là 1 bộ Thiên Kinh!
Nương a, hai đồ đệ này là ai dạy dỗ ra? Không ngờ mỗi một người chiếm được 1 bộ Thiên Kinh! Hiển nhiên, thiên nữ tuyệt thế này khi còn Nguyệt Minh Vương đã có mị lực chấn nhiếp tâm thần như thế, cũng là do nàng nắm giữ Thiên Kinh!
Thực lực nàng rất yếu, nhưng lại nắm giữ Thiên Kinh tới cực hạn, cho nên mới có thể đánh vỡ trói buộc cảnh giới, ngay cả siêu Sáng Thế Đế cũng bị ảnh hưởng!
Bọn họ... Cũng không phải người thường! Chẳng lẽ tới từ nơi kia?
- Sư thừa các ngươi là ai? Độc Cô Huyền hỏi đạo. Mặt vô cùng thận trọng, nếu chỉ chọc tới tồn tại siêu Sáng Thế Đế, hắn có thể chạy đến chỗ sâu trong tinh hải trốn mấy vạn năm, đợi khi hoàn toàn nắm giữ bộ Thiên Kinh thứ hai rồi trở về.
Nhưng mà Chu Hằng và Hoặc Thiên nếu thật sự tới từ nơi kia... Vậy hắn trốn tới đâu cũng vô cùng, sẽ rất dễ dàng bị tìm được, bị mạt sát.
- Muốn giết sư đệ ta? Giọng điệu Hoặc Thiên đề caot, oanh, khí thế của nàng đẩy ra. Thình thịch thình thịch thình thịch thình thịch, trận pháp toàn bộ Giác Đấu Trường lập tức bị nghiền nát.
Thật là đáng sợ, đây căn bản không phải là lực lượng a, mà chỉ là một đạo khí thế!
Theo lý mà nói, khí thế chỉ có thể ảnh hưởng sinh linh có cảm tình. Bản thân nó không có chút lực lượng nào! Nhưng mà Hoặc Thiên... Khí thế của nàng đã đạt đến trình độ đại đạo thiên địa, dưới cơn thịnh nộ thiên địa hô ứng.
Trận pháp này bị lực lượng của thiên đại rung sụp, mà lực lượng này lại sinh ra khi Hoặc Thiên tức giận!
Chuyện này hoàn toàn vượt qua tưởng tượng, vượt qua cực hạn tiếp nhận của mọi người rồi.
Gạch đá từng viên từ trên trời rơi xuống, mặt đất nứt ra, áp lực khiến nước phun như suối. Trong mảnh phế tích không ai nhúc nhích được, dường như toàn bộ bị dính Định Thân Thuật. Chỉ biết kinh ngạc nhìn Hoặc Thiên.
Bọn họ không dám động, dường như động đậy thì sẽ là địch của thiên nữ tuyệt thế này, hậu quả sau đó... Chính là bị chấn cho dập nát!
- Nói!
Hoặc Thiên phẫn nộ nhìn Độc Cô Huyền, dưới chân tràn ra một đóa hoa đào lớn, oanh, lại một đạo khí thế đẩy ra, thiên địa lại hô ứng, mây đen quay cuồng, mặt trời trong nháy mắt bị che phủ, dường như trong nháy mắt trời về tối. Oanh, oanh..
Sét tim từ mấy đen đánh ra, tiếng sấm cuồn cuộn, dường như thiên địa phẫn nộ!
Nương a, nữ nhân này thật là đáng sợ! Có thể dùng tình cảm bản thân ảnh hưởng đến môi trường thiên địa, đây còn là người sao?
Hưu, hưu, hưu, từng bóng người từ các nơi Tuyệt Tiên Thành bắn ra, đều là nội tình chân chính của các gia tộc, vô thượng tồn tại cấp siêu Sáng Thế Đế khác! Nhưng lúc này mỗi người bọn họ đều chau mày, thân hình cũng phải khom lại.
Độc Cô Huyền da mặt co rút, hắn được tôn là đệ nhất cao thủ Tiên giới thì thế nào, ở trước mặt trời căn bản không đủ!
Đối phương chỉ là Nguyệt Minh Vương thì thế nào, nắm giữ pháp tắc thiên địa thì đã thành thần rồi, căn bản không cần vận dụng lực lượng bản thân, một ý niệm có thể dẫn động lực lượng của thiên địa công kích mình.
Ở trước mặt tồn tại như vậy, cái gọi là cường giả cũng chỉ là chê cười.
Lam Long nữ hoàng cũng vô cùng kính sợ, nàng cho rằng mình hiểu rõ thực lực của Hoặc Thiên rồi, nhưng mà sự thật chứng minh, nàng chỉ hiểu được một góc băng sơn mà thôi!
Bốp!
Hoặc Thiên Lăng Không tát ra, mặt vị đệ nhất cao thủ Tiên giới bị dính một cái tát, hiện ra dấu tay rõ ràng.
Thực ra động tác này của nàng rất chậm, chậm đến mức một Nguyệt Minh Hoàng cũng có thể tránh được, chỉ là điều kiện tiên quyết là hắn không bị khí thế kinh khủng của nàng áp chế! Nhưng ở dưới uy áp của Hoặc Thiên, bất luận kẻ nào cũng chỉ giống như phàm nhân mà thôi, phàm nhân chống lại Nguyệt Minh Vương thì có kết quả gì?
Đương nhiên là chỉ có thể bị tát! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Hoặc Thiên liên tục tát ra, trái cái, phải cái, nàng chỉ có lực lượng cấp bậc Nguyệt Minh Vương, tát siêu Sáng Thế Đế căn bản không đau không ngứa, nhưng mà Nhân Uân Thiên Kinh sao có thể coi thường, mặt Độc Cô Huyền vẫn in rõ dấu tay.
Toàn trường lặng ngắt như tờ, chỉ có thanh âm nước suối phun ra rơi xuống, mọi người đều bị khiếp sợ đến chết lặng. Đó chính là tát cao thủ đệ nhất Tiên giới a!
Xa xa, từng nhân vật lưu chuyển khí tức cao quý đều trầm mặc không nói gì, trong số bọn họ có một vài người có thực lực ngang ngửa Độc Cô Huyền, có vài người còn mạnh hơn một bậc, nhưng người nào cũng không thể tát được lên mặt Độc Cô Huyền như vậy.
Nguyệt Minh Vương này đã không thể dùng lẽ thường để cân nhắc! Có cần phải ám sát nàng hay không?
Dù sao, khí tức của nàng khủng bố thì khủng bố. Nhưng tu vi chỉ là Nguyệt Minh Vương, siêu Sáng Thế Đế khác đánh lén có năng lực kháng cự sao? Căn bản ngay cả khí thế cũng chưa kịp phóng ra thì đã chết rồi.
Nhưng. Vạn nhất phía sau nữ nhân này còn có tồn tại mạnh hơn thì sao?
Nếu như nàng thật sự tới từ nơi kia, có năng lực này cũng chẳng có gì lạ. Dù tính giết một người thì tính sao, nếu có người thứ hai, người thứ ba biết được, thì ngay cả Tuyệt Tiên Thành cũng máu chảy thành sông!
Cùng lắm thì chớ trêu chọc nàng, dù sao chỉ là Nguyệt Minh Vương, tự nghĩ nàng có năng lực theo kịp mình sao?
Đương nhiên Độc Cô Huyền không có khả năng chạy trốn, hắn đã bị khí thế của đối phương hoàn toàn trấn áp, sinh tử đều trong ý niệm của người ta.
- Cút! Hoặc Thiên đánh đủ rồi. Mắt phượng trợn lên, thình thịch, Độc Cô Huyền lập tức bị kích bay ra ngoài, trong lúc bay ra cả người nổ tung thành một tràng mưa máu, nhưng khí tức của hắn lại không biến mất.
Đây chỉ là một tôn thần tướng!
Toàn trường tiếp tục chết lặng, mỗi người đều cả kinh trong lòng la lên Hoặc Thiên cường đại!
Một cái trừng mắt đã hủy diệt một tôn thần tướng của siêu Sáng Thế Đế một... Như vậy cũng không khác biệt mấy với trực tiếp hủy diệt một tôn siêu Sáng Thế Đế!
Chu Hằng lại càng kinh ngạc, bởi vì Hoặc Thiên ngay cả phù văn cũng không vận chuyển. Đây mới là thủ đoạn công kích mạnh nhất của vị thiên nữ tuyệt thế này! Khó trách Hỏa Thần Lô nói Vương U Nguyệt có thể mạt sát 100 Độc Cô Huyền, mà Hoặc Thiên lại có thể tiện tay trấn áp 1 vạn, một ức người như Vương U Nguyệt, chênh lệch thực lực đã không thể nói rõ được rồi.
Sau cánh cửa kia, đến tột cùng còn có bao nhiêu bậc thềm? Chẳng lẽ Sáng Thế Đế cũng không phải cực hạn chân chính của Tiên giới sao, mà chỉ là cực hạn tiên nhân lầm tưởng?
- Thực ra ta có thể giết chân thân của hắn! Hoặc Thiên mờ nhạt nói, giọng điệu bình thản. - Tuy nhiên, hắn còn sống có thể mang tới cho ngươi áp lực lớn hơn, để ngươi trưởng thành nhanh hơn.
Chu Hằng không chút hoài nghi năng lực của Hoặc Thiên, nàng nói có thể hoàn toàn mạt sát Độc Cô Huyền, như vậy nàng nhất định có thể! Chỉ là vị thiên nữ tuyệt thế này cũng quá độc ác đi. Chừa cho hắn một địch nhân siêu Sáng Thế Đế, cũng không sợ cánh tay nhỏ bé của hắn không chống đỡ nổi sao?
Hắn bây giờ mới chỉ là Thăng Hoa Vương mà thôi! Tuy nhiên. Lão bị diệt một đạo thần tướng, cũng còn chút chuyện phải xử lý.
Chu Hằng lạnh lùng nhìn Công Dương Thái Tôn, đây cũng không phải là một đạo pháp tướng, bị chém thì trực tiếp xong đời!
Nếu đối phương không nói quy củ, hắn cũng không cần phải nói quy củ! Cái gọi là quy củ, đó là người bình thường mới cần tuân thủ, mà Hoặc Thiên dù sao đã làm ra động tĩnh lớn như vậy, hắn còn phải cố kỵ gì đây?
Hắn giết người thì đã sao, ai dám gây khó dễ hắn.
Giết!
Công Dương Thái Tôn ánh mắt dại ra, hắn bị Chu Hằng ép cho tự bạo thần tướng, mà sư phụ của hắn, có danh xưng đệ nhất cường giả Tiên giới là Độc Cô Huyền càng bị một ánh mắt của sư tỷ Chu Hằng trừng bạo, để hắn hoàn toàn không nghĩ được gì nữa.
Cho tới khi bị ánh mắt sắc lạnh như kiếm của Chu Hằng nhìn lại, lúc này hắn mới sợ run người tỉnh lại.
Đối phương muốn giết mình! Làm sao dám, Công Dương Thái Tôn lập tức giận dữ, nhưng vừa tức giận liền suy sụp! Đối phương có gì mà không dám? Ngay cả sư phụ hắn, đệ nhất cao thủ Tiên giới cũng bị chấn nát thần tương, hắn thì tính cái lông gì?
Nhưng hắn không cam lòng a! - Kiếp sau làm người cho tốt đi! Chu Hằng lấy ra trường kiếm rahắc kiếm cắt qua, Công Dương Thái Tôn ầm ầm vỡ nát!
Hả, không đúng a!
Đinh một tiếng, thân thể Công Dương Thái Tôn biến mất, lại rơi xuống một khối ngọc bài vỡ nát.
- Hả, ngọc phù thế thân!
Lam Long nữ hoàng lập tức kinh dị kêu lên.
Không cần đối phương giải thích, Chu Hằng vừa nghe ngọc phù bốn chữ thế thân là hiểu, trách không được hắc kiếm không hấp thu được chút tinh khí sinh mệnh nào, thì ra Công Dương Thái Tôn dùng khối ngọc phù này hoán đổi.
Đây đúng là món bảo vật khó lường!
Có một lão tử Thánh Dược sư và một đệ nhất cường giả Tiên giới làm sư phụ, gia tài đúng là có khác!
Chu Hằng dừng một chút, thu hắc kiếm vào, dù sao Công Dương Thái Tôn đã không đáng lo, lần sau gặp lại giết cũng không muộn! ...
Tại một góc đại lục Tuyệt Tiên Thành, Công Dương Thái Tôn đột ngột xuất hiện.
Hắn mặt mày vặn vẹo, mặt xám như tro tàn.
Vừa rồi, hắn đã chết một hồi, ngọc phù thế thân chỉ dưới tình huống hắn phải chết mới phát động.
Thua! Hắn thua rồi! Hoàn toàn bị thua, không có một cơ hội!
Không, hắn tuyệt không có thể chấp nhận!
Chu Hằng có thể áp chế hắn, không phải vì lực lượng của đối phương mạnh, mà là khí thế đối phương có thể áp chế lực lượng của hắn, mà muốn giải quyết điểm ấy thì rất dễ dàng, chỉ cần hắn tiến thêm một bước, tiến vào Thăng Hoa Hoàng!
Kể từ đó, khí thế của đối phương sẽ không thể áp chế hắn! Như vậy, lực lượng cấp bậc nghiền ép của hắn có thể hoàn toàn phát huy được, một lần ra tay cũng thắng được Chu Hằng!
Đungds, hắn còn chưa thua.
Hắn nhất định thắng được!
Công Dương Thái Tôn lần nữa tỉnh ngộ, hắn nhất định phải xử lý Chu Hằng, nếu không tâm ma không diệt trừ được, sẽ là ám ảnh cả đời hắn ... Chu Hằng trở lại chỗ ở của mình, còn chưa ngồi xuống, đã nghênh đón một khách nhân khác, Sáng Thế Đế của Khổng gia, Khổng Thanh Dương!
Nể mặt Khổng Ngạo Côn, Chu Hằng tiếp đãi vị khách nhân này rất nhiệt tình, song phương phân chủ khách ngồi xuống.
- Chúc mừng Chu đại sư mở cờ chiến thắng, chiến thắng thiên kiêu trong Thăng Hoa Vương, chứng tỏ tiềm lực võ đạo tối cao! Khổng Thanh Dương trước chúc mừng, sau khi khách khí vài câu, hắn đi vào chủ đề chính: - Xin hỏi Chu đại sư, Hàn gia ngươi sao lại có Tấn Vân Lưu Quang Bộ? - - - - - oOo- - - - -
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]