Chương trước
Chương sau
Chu Hằng xuất ra một khối lệnh phù cuối cùng để mở cấm chế ra, mọi người nhao nhao tiến vào trong đó.

Ông!

Ở bên trong một đạo ba động kỳ dị, bọn họ đi tới chỗ sâu nhất trong cả tòa Cửu Thú Cốc, nơi này cũng không lớn, có chừng phạm vi 300 trượng, chính giữa có một khu vực hình tròn, dùng tảng đá tạo thành, bán kính trăm trượng, ở vị trí giữa nhất có một cái cái ao nho nhỏ, bên trong có một gốc cây Ngọc Liên toàn thân màu bạc trắng, trên đỉnh có một đóa hoa sen trắng nõn như tuyết đang nở to, tản phát ra mùi thơm ngát nhàn nhạt, vừa tiến vào nơi này liền có thể ngửi được, thấm vào tim phổi.

Không cần phải nói, đó khẳng định chính là Nguyệt Hoa Liên.

Mục tiêu của mọi người ở trước mắt, chẳng lẽ không ai ra tay?

Không phải là không có người ra tay, trên thực tế những người này đều đang động, nhưng tốc độ của bọn họ lại như ốc sên, giống như đột nhiên ngay lúc đó bị bệnh thoái hoá xương, có vài người thậm chí ngay cả thắt lưng cũng không đứng thẳng dậy được. Những người này đều là đạp đến trên tảng đá, ở khu vực vòng ngoài không có một bóng người.

Lập tức Chu Hằng liền có kết luận, những tảng đá này cũng không phải là dùng để nhìn, mà là khảo nghiệm thứ mười đối với Mạo Hiểm Giả

Những tảng đá này tạo thành từng viên tròn, mỗi một viên đều là rộng một trượng, từ một góc độ bất kỳ, một phương hướng bất kỳ đi đến trung tâm đều là khoảng cách 100 tảng đá, có toàn bộ một trăm viên.

Hắn đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy hơn 70 Nguyệt Minh Đế này đều là đi lên các tảng đá từ góc độ khác nhau, tuy nhiên một nhóm người trước mặt cũng chỉ đi qua mười bốn tảng đá, có thể rõ ràng nhìn thấy trên mặt bọn họ có mồ hôi liên tục toát ra, trên lưng cũng đã hoàn toàn ướt đẫm.

Chung Cổ Phong, Nguyên Thiếu Hoàng, Tử Anh Minh, Quách Vũ Hậu đều là đạp ở trên tảng đá thứ nhất, cũng không có vội vã đi tới trước.

Với thực lực của bọn họ hoàn toàn không có khả năng dừng lại ở trên tảng đá thứ nhất, bọn họ sở dĩ dừng bước không tiến lên khẳng định có đạo lý của bọn họ.

Bành! Bành! Bành!

Lúc này đã là giây phút sau cùng để tranh đoạt Nguyệt Hoa Liên, đại bộ phận mọi người không kìm nổi mà tế xuất ra toàn bộ thực lực, từng vầng trăng trong mở ra, có cái màu sắc tinh thuần, cũng có cái loang lổ hổn độn. Bọn họ ra sức đi từng bước một về phía trước, tiếng bước chân trầm trọng giống như đang gánh một tòa núi cao.

Bọn họ đều là tuấn kiệt xuống từ Tiên Thành bậc cao, rất nhiều người thậm chí có thể địch nổi Nguyệt Minh Đế đỉnh phong 7 vầng trăng. Nhưng ở trước mặt một đạo khảo nghiệm cuối cùng này, cũng có vẻ yếu ớt không đủ sức như vậy.

- A . . .

Một tiếng hét thảm, chỉ thấy một gã thanh niên miễn cưỡng bước lên tảng đá thứ 15, thơi điêm hạ xuống một cước, xương bắp chân rõ ràng đúng là gãy, trong hai đoạn xương gãy có cốt tủy màu bạc trắng tràn ra, máu tươi đầm đìa.

Cả người hắn nhất thời ngã trên mặt đất, phát ra một âm thanh trầm đục tầng tầng lớp lớp. Hắn còn muốn đứng lên, chẳng qua là khi hai cánh tay vừa mới chống lên đã phát ra tiếng gãy giòn vang, trong giây lát đã gãy lìa, xương cốt màu trắng nhuộm máu tươi đỏ, vô cùng thê thảm.

Tất cả mọi người đều hoảng sợ, những người đứng ở trên tảng đá thứ 14, nguyên bản định bước ra một bước nhất thời im bặt dừng lại, bước ra một bước này khả năng bọn họ cũng sẽ giống như người nọ!

Quang hoa bên ngoài thân thanh niên kia lưu chuyển. Nếu muốn thương thế khép lại để tiếp tục, hoặc giả trước tiên lui trở về, từ từ tính kế. Nhưng mặc hắn động chuyển linh lực như thế nào đều là không dùng được, máu tươi rất nhanh thì đã chảy xuôi đầy đất, tràn đầy khối tảng đá dưới người hắn, chảy xuôi về các tảng đá khác.

Máu tươi tổn thất này là tánh mạng của hắn, tu vi của hắn!

- Cứu ta! Cứu ta!

Thần chích của hắn di động ra, kêu lên với người phía sau, hắn dựa vào lực lượng của chính mình đã không thể thoát thân. Tuy rằng trong lúc nhất thời hắn sẽ không chết, nhưng không người nào tới cứu, cuối cùng hắn rõ ràng sắp bị trấn chết ở chỗ này.

Hắn có tiền đồ tươi sáng, hắn có tương lai tốt đẹp, tại sao có thể chết ở chỗ này?

Không ai viện thủ!

Mọi người đều là đến tranh đoạt Nguyệt Hoa Liên, trừ mình ra những người khác đều là đối thủ, đều là địch nhân, dù sao không phải là mình giết, không dính nhân quả, sẽ không bị trả thù, ai ăn no rảnh nợ đi tìm phiền toái cho bản thân?

Tiên giới chính là sự thật trần truồng như thế.

Nếu để cho Hoặc Thiên xuất động, vô luận là trận pháp cũng tốt, cơ quan cũng thế, khẳng định đều không có tác dụng trên người của nàng, dễ dàng liền có thể ngắt lấy Nguyệt Hoa Liên tới tay. Nhưng như vậy chuyện thú vị sẽ không có a?

Chu Hằng nói:

- Các ngươi chờ ở chỗ này. Ta đi lên vui đùa một chút!

- Chúng ta cũng phải đi!

Chúng nữ đồng thời nói, vẻ mặt vô cùng kiên quyết.

Các nàng đều thu được thể chất cường đại, mà các nàng cũng không muốn luôn luôn tránh ở phía sau Chu Hằng, các nàng hy vọng phân ưu gánh nặng với nam nhân của chính mình! Khiêu chiến như vậy, các nàng cũng muốn nếm thử một chút.

- Để cho các nàng đi đi, ta sẽ chăm sóc các nàng!

Hoặc Thiên thản nhiên nói.

Chu Hằng vốn là không đồng ý, nhưng nếu Hoặc Thiên cam đoan, nàng nói được liền dám chắc được. Hắn liền gật đầu, nói:

- Làm hết sức, nhưng không nên miễn cưỡng chính mình!

- Ân!

Chúng nữ đều là gật đầu.

Chu Hằng cùng chúng nữ đi về phía trước, nhao nhao bước lên tảng đá thứ nhất, bọn họ đều là bọn họ đều là cảm giác thân thể bỗng nhiên nặng nề, dường như ngũ tạng lục phủ đều bị lôi ra ngoài từ trong thân thể.

Trọng lực gấp ngàn lần, không, thậm chí là trọng lực vạn lần trở lên!

Hiển nhiên, càng là đi về phía trước trọng lực này càng lớn, bởi vậy thanh niên phía trước mới có thể bị gãy chân gãy tay ở trên tảng đá thứ 15!

Ứng Mộng Phạm các nàng cũng chỉ là Nguyệt Minh Vương mà thôi, tảng đá thứ nhất xấp xỉ là cực hạn của các nàng, nhưng chúng nữ đều là cắn răng chịu đựng, tu luyện ở trọng lực như vậy, có thể rèn luyện linh lực của các nàng, vầng trăng ngưng tụ thành càng thêm tinh thuần.

Vầng trăng càng là tinh thuần, linh lực vận chuyển đi ra ngoài càng là mau lẹ, chiến lực tự nhiên cũng càng mạnh.

Thời điểm ban đầu Chung Cổ Phong ở 4 vầng trăng có thể chèn ép Tử Anh Minh cùng Quách Vũ Hậu, một bộ phận nguyên nhân rất lớn chính là vầng trăng của hắn tinh thuần hơn, khoảng cách mỗi một lần công kích ngắn hơn, một đánh hai cũng là chiếm thượng phong lớn.

Con lừa đen, Mộc Đồng Đồng hai người đều là quá lười, cũng không có đi tham gia náo nhiệt này, mà Nam Cung Nguyệt Dung cùng Lan Phi lại không có năng lực này, các nàng bởi vì được Hoặc Thiên đối đãi khác nhau, cũng không có được thể chất bậc cao gì, căn bản cũng không có tư cách đi lên rèn luyện.

Đứng ở trên tảng đá thứ nhất cũng không chỉ có Chu Hằng, Chung Cổ Phong cùng Nguyên Thiếu Hoàng, còn có Tử Anh Minh, Quách Vũ Hậu, Tra Tuế cũng đồng dạng đứng ở vị trí này, phân bố ở 6 viên đá.

Bọn họ đều hết sức bảo trì bình thản.

Thanh niên trên đất kêu rên không dứt, nhưng bộ dáng máu dầm dề của hắn cũng không có thể dọa lui người phía sau. Sau khi đã trải qua yên tĩnh ngắn ngủi, lại có người bắt đầu rảo bước tiến lên, đây là một vị Nguyệt Minh Đế tứ luân, hắn bắt đầu khởi bước từ tảng đá thứ bảy, đằng đằng đằng, mỗi một bước hạ xuống đều có âm thanh long ngâm hổ gầm.

Tám, chín, 10 . . . 14!

Hắn không chút do dự nhảy ra ngoài từ tảng đá thứ 14, vững vàng đứng ở trên tảng đá thứ 15, lại không dừng lại chút nào, tiếp tục đi về trước.

16, 17, 18 . . . 28!

Hắn rốt cục ngừng lại, nhưng chỉ là tạm dừng một lúc, song chưởng của hắn đột nhiên vung lên đánh về tảng đá dưới bàn chân, nương theo lực phản chấn này mà làm giảm bớt ảnh hưởng của trọng lực đối với mình.

29! 30! 31!

Hắn lại ngừng lại, đây cũng là một cái cực hạn mới.

Người này hét giận dữ một tiếng, Thần chích hiện lên ỏ đỉnh đầu, 4 vầng trăng tròn đồng loạt vũ động, hắn lại nhảy đi ra ngoài.

32, 33!

Lần này, hắn chỉ có thể đi thêm tối đa là hai tảng đá mà thôi.

Ông!

Một thanh ngọc tán màu xanh trống rỗng hiện lên gắn vào đỉnh đầu của hắn, từng đạo quang huy ngọc chất rơi ra, giống như thiên thần chiếu cố, ban cho hắn phòng ngự không thể phá vỡ.

Đây là một Tiên khí, hơn nữa phẩm bậc tuyệt đối vượt qua cấp bậc Nguyệt Minh Đế, nếu không căn bản không cần thiết phải xuất ra!

Có thần huy ngọc chất này bảo hộ, bước chân tạm dừng của người nọ lại bắt đầu rảo bước tiến lên.

34, 35, 36, . . . 43!

Không hổ là Tiên khí bậc cao, cho dù cấp độ của người sử dụng không đủ, không thể phát huy ra uy lực chân chính, tuy nhiên không thể coi thường! Chỉ là tảng đá thứ 43 cũng đã là cực hạn chân chính của hắn, hắn không thể tiến thêm một bước.

Hảo biến thái!

Nguyệt Minh Đế tứ luân cộng thêm Tiên khí bậc cao cũng chỉ có thể chống được tảng đá thứ 43, ngay cả một nửa cũng không có đạt tới, như vậy ai có thể đủ thực lực đi hết trăm tảng đá này?

Mọi người không có Tiên khí bậc cao đã lui ra ngoài, nhưng bọn hắn cũng không cam lòng thất bại, mà chờ ở bên ngoài. Nếu là thật có người có thể ngắt lấy Nguyệt Hoa Liên, bọn họ cũng không ngại quần công đi cướp đoạt.

Những người còn lại còn muốn thử hết sức một lần, tỷ như Chu Khiếu Nhiên, tỷ như Trương Ngọc Đình, bọn họ tuy rằng không nổi danh bằng Quách Vũ Hậu cùng Tử Anh Minh, nhưng cũng là người xuất sắc trong Nguyệt Minh Đế trẻ tuổi ở Tây Ngọ Thành, sao lại dễ dàng buông bỏ.

Từng thiên kiêu đều là toát ra tia sáng kỳ dị, nhưng vô dụng, mặc dù có người phá vỡ kỷ lục tảng đá thứ 43, cũng đi tới tảng đá thứ 59, nhưng vẫn là kém thắng lợi cuối cùng rất xa.

Người kia chính là Trương Ngọc Đình, đáng tiếc cũng chỉ là vừa mới qua hơn một nửa.

- Làm sao lại khó khăn như thế!

- Đây không phải rõ ràng là làm cho người ta chỉ có thể nhìn thôi sao?

- Ta xem Tuyệt Tiên Thành căn bản không muốn đưa chí bảo này cho chúng ta, chỉ là vẽ một cái bánh cho chúng ta mà thôi.

- Hư, ngươi không muốn sống chăng? Ngươi không muốn sống cũng nên suy tính một chút cho gia tộc của ngươi, chớ liên lụy những người khác, lại dám nói bậy về Tuyệt Tiên Thành!

Mọi người đều là oán giận không thôi, trước mắt người còn có thực lực đi liều mạng một phen, liền chỉ có sáu người Chu Hằng.

Bành!

Trừ bỏ Chu Hằng, năm người kia đồng thời bước ra bước đầu tiên, mà sau khi vừa sải bước ra ngoài, bọn họ vốn không có dừng lại, mà đi nhanh, đi qua 13 tảng đá đàu như giẫm trên đất bằng, thẳng đến khi sải bước tới tảng đá thứ 11 mới hơi dừng lại một chút.

Ông!

Bọn họ đều phóng xuất ra một đạo trăng tròn, cảm giác ngưng trệ lập tức biến mất, tiếp tục đi tới.

Nhưng chỉ sau khi vượt qua 9 tảng đá, cảm giác đình trệ kia lại tới nữa. Ông, bọn họ lại phóng xuất ra một đạo vầng trăng, lại đi tới.

Ông! Ông! Ông!

Rất nhanh, bọn họ đều vận chuyển ra lực lượng 4 vầng trăng tròn, cũng bước trên tảng đá thứ 43, lúc này Tử Anh Minh cùng Quách Vũ Hậu đã có ý lực bất tòng tâm, mồ hôi giọt lớn chừng hạt đâu tuôn ra trên trán, mà Chung Cổ Phong ba người vẫn mặt không đổi sắc như cũ, bước lên tảng đá thứ 44.

Đồng dạng là lực lượng 4 vầng trăng tròn, bởi vì vầng trăng của bọn họ tinh thuần hơn, tốc độ vận chuyển linh lực nhanh hơn, cũng để cho bọn họ có ưu thế lớn hơn nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.